Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Tông Tiểu Nam từng nghĩ đến vô vàn khả năng tắc kè hoa có thể dùng để giành lấy chiếc hộp, nhưng tuyệt đối không bao gồm cảnh tượng vừa rồi.
Nhiếp Băng Nguyên cũng không ngờ tới, chết lặng một hồi mới nghẹn ra được một câu: “Đệt.” Anh lùi vài bước về phía chim cánh cụt, ánh mắt chưa từng rời khỏi con tắc kè hoa khổng lồ: “Trong hộp rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, khiến hắn phải làm đến mức này? Thuốc thú nhân hóa? Mẫu nén của sương mù?”
Dù là cái nào… thứ chôn cả trăm năm rồi mà còn dùng được sao?
“Không giống.” Tông Tiểu Nam nói, “Vừa rồi ôm hộp, tôi nghe thấy bên trong phát ra âm thanh… giống như sách.”
“Sách?” Một đáp án khiến Nhiếp Băng Nguyên hoàn toàn không ngờ tới.
Con tắc kè hoa đã nuốt chiếc hộp kim loại, toàn bộ cơ thể thoáng khựng lại, ngay cả làn da vốn liên tục biến sắc cũng dừng ở một màu nâu sẫm, như thể muốn hòa mình vào bóng đêm.
Chính vào khoảnh khắc đó, mới lờ mờ nhìn ra được chút dáng dấp nguyên thủy thuộc về phân loại sinh học của nó.
Nhỏ xíu một con, nằm im thin thít trên cành cây, lâu đến mức khiến người ta tưởng không khí cũng ngừng chuyển động.
Hứa Diễm chẳng hề nghe được cuộc trò chuyện giữa Nam và Bắc Cực, bởi bản thân còn chưa hoàn hồn khỏi cơn sốc: đầu tiên là hóa khổng lồ, rồi đến trò vừa rồi, thị giác bị đánh úp đến choáng váng. “Nó cứ thế mà… nuốt luôn hả?”
“Chưa chắc.” Thúc Phóng dán chặt mắt vào sinh vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-the-gioi-nhan-luong-vu/2877743/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.