Hân Duyệt tiến lên từng bước, che trước người Tề Vân Đình.“Sở Nhất Nặc, ngươi nói rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Cư nhiên, lại, là, phụ nữ có chồng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, không biết những lời này là trả lời Hân Duyệt hay là nói cho chính mình nghe.
“Tránh ra.” Tề Vân Đình đẩy Hân Duyệt ra, đương nhiên hắn không hài lòng việc bị che chở sau lưng nữ nhân.
Nhìn hai mắt đỏ ngầu của hắn, Hân Duyệt mới nhớ tới mối hận đoạt vợ xưa nay vẫn sánh ngang với thù giết cha, gọi là không đội trời chung.
Hai người từ từ tới gần, đều là bộ dạng lửa hận ngút trời, hận không thể xông lên mà chém giết nhau.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.” Dùng hết sức bình sinh xông lên ôm lấy thắt lưng Tề Vân Đình. Điên rồi, đúng là điên rồi, chàng không biết chàng không phải đối thủ của hắn sao.
Hắn cúi đầu tức giận trừng mắt nhìn nàng: Không cần nàng lo.
“Sở Nhất Nặc, ngươi đây không phải hại ta sao, uổng công ta xem ngươi là bằng hữu, sao ngươi lại đến phá hoại gia đình ta.”
Sở Nhất Nặc khóe miệng vô lực run rẩy, lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
Hân Duyệt cảm giác thân mình nhẹ nhàng bay đến phía sau, hắn nhìn thẳng ánh mắt Sở Nhất Nặc.
Trong không khí tràn ngập mùi chết chóc, Vân Hải cảm giác không khí không đúng, lặng lẽ tới gần cửa sổ.
Nhìn bên này, nhìn bên kia, meo meo, ta nên làm cái chi bây giờ?
Hân Duyệt đành phải từ phía sau ôm chặt lấy Tề Vân Đình, uy hiếp: “Chàng lại bỏ ra ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thieu-gia-e-vo/73172/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.