"Ông chủ, cái cô Alice ấy cứ nhất thiết đòi gặp ông..."
-"Tôi nói rồi!"
-"Nhưng cô ấy nhất định không chịu về, nói là có chuyện quan trọng..."
Hoàng Thế Hiển chưa kịp phản ứng thì đứa con trai láo toét đã bi bô toe toét dẫn "mẹ" vào nhà, người con gái bên cạnh mắt đỏ hoe, còn thủ thỉ vào tai nó cái gì đó, nó liền lôi bác giúp việc ra ngoài rồi đóng cửa phòng.
-"Hoàng Thế Anh, láo toét!"
-"Xin anh, nói chuyện với tôi một chút được không?"
-"Tốt nhất cô nên về đi!"
Alice dè dặt níu ống tay áo của Hiển, lí nhí nói.
-"Em...em là Nhi...là vợ anh...là mẹ của Cu Ty..."
Nước mắt cô trực rơi xuống, trái với mong chờ của cô, người đàn ông đối diện cười to chế giễu.
-"Alice, cô quả là có khiếu hài hước, cô nói cô là Nhi? LÁO!"
-"Anh tin em...em nói thật..."
-"Được, vậy Nhi sinh ngày bao nhiêu? Tôi sinh ngày bao nhiêu, Nhi thích gì nhất, tôi cầu hôn Nhi khi nào?"
-"Em...em không nhớ....em...em...nhưng em thực sự là Nhi..."
Cô càng giải thích, Hoàng Thế Hiển càng giận.
-"Câm mồm rồi biến cho tôi...đừng có diễn kịch nữa, nói cho cô biết, riêng về cách xưng hô cũng sai rồi...muốn diễn thì học hỏi cho tốt vào...BIẾN!"
Tiếng người ta quát, khiến cô run rẩy, biết làm sao? Biết làm sao để anh tin cô?
Phải rồi, chạy vội nên quên mất, bây giờ cô sẽ về nhà, sẽ lấy thư ba viết, sẽ lấy ảnh chụp, sẽ lấy nhẫn, dây chuyền tới, khi anh nhìn thấy những vật đó, anh sẽ tin phải không?
Đúng, chắc chắn anh sẽ tin.
-"Hoàng Thế Hiển, đợi em, nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thieu-gia-em-lay-cau/568563/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.