Mọi ánh nhìn đổ về mình, đại thiếu gia sững người.
Đúng lúc đó, Sen ở bên cạnh níu tay cậu, ngọt ngào.
-“Đại thiếu gia nhận em là em gái đi nha, dù em có là em gái cậu rồi thì cậu nói gì em cũng nghe, em sẽ là một cô em gái thật tốt, thật ngoan…”
-“Mày im mồm!”
Sen sợ, hơi run. Thế Hiển quay sang ba cậu, nói rõ ràng.
-“Ba mẹ nghĩ mà xem, nó cũng đâu có coi trọng và yêu quý ba mẹ đâu? Ngày trước, mẹ nó tới đón là nó ra đi không cần suy nghĩ luôn…”
-“Đợt đó em sai rồi, em xin cậu!”
-“Chưa tới lượt mày lên tiếng! Mày có tư cách gì mà làm em gái tao? Học hành thì lúc nào cũng bét lớp, so về độ ngu thì không ai bằng, mặt thì xấu như mặt quỷ, cái miệng thì lúc nào cũng leo lẻo. Ba mẹ muốn kiếm em gái cho con thì đề nghị ba mẹ kiếm đứa nào thông minh, xinh đẹp một tý. Còn con này, con không chấp nhận được!”
Ông chủ tức điên, may cho đại thiếu gia được mẹ chiều chứ không với cái tội làm hỏng cả một buổi tiệc như thế này chắc nát đòn.
Bà chủ sốc nặng, đáng nhẽ nên hỏi Thế Hiển trước, thường ngày nó quan tâm Sen nhiều, lại do bà chủ quan quá rồi, đến hôm nay, vẫn không ngờ con trai mình có tính xấu là xem trọng hình thức như vậy? Bà từ bé đã dậy nó, tâm hồn mỗi con người, mới là thứ trân quý nhất, chả nhẽ nó không hiểu?
Con mới cái, ngày bé thì bám mẹ như ranh, nói gì cũng nghe,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thieu-gia-em-lay-cau/809896/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.