Sáng sớm, nó đã lên phòng cậu, nghe tiếng động bên trong, nghĩ cậu đã dậy rồi, bèn gọi.
-“Đại thiếu gia!”
-“…”
-“Cậu ơi, mở cửa cho em!”
-“…”
-“Cậu!”
-“…”
-“Sao cậu vô lí thế hả cậu? Em đã không chơi với anh Sên rồi mà, sao cậu còn ghét em cơ chứ? Cậu khó tính quá à!”
Bên ngoài mè nheo, ấm ức, tức tối, cuối cùng cửa cũng mở.
-“Mày làm loạn cái gì?”
-“Hôm qua em gửi tờ giấy cho Huệ, cậu đọc chưa?”
-“Rồi!”
-“Thế sao cậu vẫn ghét em?”
-“Mày là cái gì mà tao phải ghét, tao chẳng ghét ai cả!”
-“Thế em vào chơi với cậu nhé!”
-“Về phòng đi!”
-“Sao thế? Em chơi với cậu mà…”
-“Gớm, mày phải suy nghĩ cả thế kỉ mới chọn được, đau khổ day dứt quá, tao không cần, mày thích chơi với ai thì chơi!”
Có việc nhỏ nhoi yêu cầu, mà nó suy nghĩ dữ tợn vậy, đại thiếu gia thấy bực, bảo nó không chơi với thằng Sên thôi mà nó cũng phải trăn trở bao lâu, xem chừng tình cảm tốt đẹp quá cơ, cậu càng điên. Cậu không tin, không có nó cậu vẫn có thể sống tốt, đợi mà xem!
Sen lò dò xuống cầu thang, gặp Huệ, đau khổ kể lể sự tình.
Huệ khuyên nó, chân thành.
-“Con trai ý, cậu càng bám theo bọn họ càng kiêu thôi, tốt nhất là lờ họ đi…”
-“Thật á?”
-“Ừ, bạn biết cách hiệu nghiệm nhất là gì không?”
Sen mắt long lanh, hỏi lại ngay.
-“Là gì?”
-“Là bạn trốn thật kĩ vào, không tìm được bạn, đại thiếu gia sẽ nhớ bạn, rồi hết giận ngay…”
-“Thật không?”
Huệ hơi cười, Sen mà trốn đi thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thieu-gia-em-lay-cau/809908/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.