-“Con nó lớn rồi, mình cứ để nó ở đây cũng được…”
Mẹ cậu lên tiếng, tránh hai cha con đụng độ.
Lúc trước, bà rất căng thẳng, mà bây giờ, nhìn Thế Hiển mất kiểm soát, chính bà cũng phải cố gắng kiềm nén, động viên con.
-“Mọi chuyện không nghiêm trọng tới vậy đâu con ạ, chẳng qua Sen còn nhỏ quá, ba và mẹ lo lắng thôi…”
Bác sĩ cũng bổ sung.
-“Như tôi đã nói với anh chị rồi, nghe u não quả thật đáng sợ, nhưng bé là bị u màng não, là u lành tính thôi…”
-“Lành tính là không sao rồi phải không? Bao giờ được xuất viện?”
Đại thiếu gia sốt sắng.
-“Nói là u lành tính, nhưng tất nhiên vẫn phải điều trị, với trường hợp của bé, phương pháp tốt nhất chắc là phẫu thuật…”
Vị bác sĩ già phân tích tường tận mọi thứ, tai cậu nghe ù ù, phẫu thuật, trước giờ mới xem phim người ta đi phẫu thuật thôi. Nghe nói là kinh khủng lắm, ai mà muốn phẫu thuật cơ chứ? Ai mà muốn để người ta động dao kéo vào người mình? Lại càng không muốn người ta động dao kéo vào người…nó.
Ba mẹ vẫn tập trung bàn bạc với bác sĩ, cậu rời đi từ lúc nào, bước chân tới trước cửa phòng bệnh, từ bao giờ, cũng không biết nữa.
Nó nằm đó, ngủ ngoan, như một thiên thần. Nó đâu có biết, có người vì nó mà đang rất rối bời?
-“Con ngu nhà mày!”
-“Mày đúng là con ngu…”
-“Mày đã biết mày ngu tới mức nào chưa?”
-“Mày hỏi ngu thế?”
-“Ngu như con lợn!”
-“Vừa ngu vừa dốt…”
…..
Trong đầu cậu, vang lên từng lời của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thieu-gia-em-lay-cau/809915/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.