Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn mỏng chiếu vào trong phòng ngủ rộng lớn, chói mắt mà mê muội.
Ngô Phàm từ trong đau đớn mà tỉnh dậy, đầu óc choáng váng giống như muốn nứt ra, hơn nữa toàn thân đều khó chịu đau nhức, nhất là nơi địa phương khó nói kia...
Đau! Toàn bộ đều là đau!
Sợ hãi nhìn quanh, hồi tưởng mọi chuyện tối qua, lại nhìn người nằm cạnh – cánh tay hữu lực đang chặt chẽ ôm hông y, Ngô Phàm rốt cuộc chấp nhận sự thật, rằng mình chính là đã bị xâm phạm, không tình nguyện bị tên này ép buộc làm thứ chuyện nhơ bẩn kia.
Phát hiện thân thể dưới chăn đều trần như nhộng, Ngô Phàm khó nhọc nhìn khuôn mặt tuyệt luân bên cạnh. Dù nghèo khổ, nhưng y vẫn còn tôn nghiêm của một người đàn ông. Vậy mà tất cả đều đã bị tên này tước đoạt mất. Y là đàn ông, thế nhưng lại có thể ti tiện nằm dưới thân một gã đàn ông khác. Mọi chuyện đêm qua liên tục lướt qua trước mắt như một đoạn phim ghê tởm lần lượt giáng vào đầu y. Nước mắt đã không thể tiếp tục rơi, cuối cùng, lần đầu tiên trong đời Ngô Phàm hiện lên tia sát ý.
Giết chết tên biến thái này, cướp lấy toàn bộ tư trang của hắn, cùng Ân nhi bỏ trốn thật xa. Sau đó dùng số tiền kia chữa bệnh cho con bé. Cuối cùng, họ sẽ được sống thật hạnh phúc trong quãng đời còn lại...
Thế nhưng, ý nghĩ đó chỉ thoáng xuất hiện trong đầu Ngô Phàm liền bị bài trừ. Không được,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thuc-toi-muon-anh/2562894/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.