Năm giờ chiều, lại là thứ Sáu, đường vành đai 2 đến ngoại ô Kinh Thị tắc nghẽn.
Ánh nắng chiều thu xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mặt nghiêng của Diệp Thanh Sanh, những sợi lông tơ nhỏ xíu được dát một lớp ánh cam, cô khép mắt tựa vào ghế sau.
Một giờ sau, chiếc Rolls-Royce vững vàng dừng trước cổng chính cục cảnh sát, phía sau còn có một chiếc Alphard, từ trong bước ra bốn người mặc tây trang chỉnh tề, là vệ sĩ.
Từ sau lần trước bị cánh săn ảnh vây quanh ở Cảng Thành, hễ cô ra ngoài, vệ sĩ đều theo sát 24/24.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, mây nhạt gió nhẹ, đặc biệt thích hợp để đến cục cảnh sát vớt người.
Diệp Thanh Sanh vừa xuống xe, điện thoại lại vang lên, gió từ chiếc áo len dệt kim xám rộng thùng thình thổi qua, cô ấn nút nghe, mở miệng liền châm chọc: “Sếp Biên thật đúng là thần cơ diệu toán, tôi vừa đến cục cảnh sát, điện thoại của anh đã đến rồi.”
Cô liếc nhìn hàng vệ sĩ mặc đồ đen kia, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh miệt.
Tốc độ báo tin nhanh thật đấy.
Vừa nãy cô mới nhận được điện thoại cầu cứu của Phó Chỉ Tranh, giây tiếp theo Biên Triệt đã biết, hơn nữa mặt trời đã lặn rồi, từng người một đều đeo kính râm, không biết là để tạo dáng hay là chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Biên Triệt ở tận Thái Lan cũng phải bật cười vì tức.
Trời quá nóng, gió ngoài trời đều là gió khô.
Ngồi trên chiếc ghế mây phủ đầy cây xanh, anh ngậm điếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tieu-thu-gap-rac-roi-dai-tieu-ty-huu-ma-phien/2785618/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.