Còn có thể thế nào nữa?
Bà xã nhỏ trông có vẻ rất buồn, Biên Triệt hôn dỗ một hồi, trên đường về khách sạn lại thề thốt sẽ trở thành một người có lòng yêu thương, cuối cùng cũng khiến Diệp Thanh Sanh nở nụ cười.
Tâm tư trẻ con được người khác thấu hiểu và đồng tình, cô bắt đầu kể cho anh nghe cuộc sống ở học viện thiết kế nước Anh, chuyện cô và bạn học đi mua kim cương bị chặt chém, còn nói về những chiêu trò theo đuổi con gái của các chàng trai nước ngoài.
Anh rất biết điều, không ngắt lời cô, chỉ là khi nói đến chủ đề cuối cùng, gân xanh trên cánh tay anh nổi rõ.
Có Cao Tuyết Oánh làm nội gián, đương nhiên Biên Triệt biết ở Anh cô được yêu thích đến nhường nào, cũng biết những chàng trai kia đã nỗ lực bao nhiêu để đổi lấy nụ cười của cô. Điều này thể hiện lợi ích của việc bố vợ đã nuôi con gái trong nhung lụa, từ nhỏ mắt Diệp Thanh Sanh đã cao hơn đầu, đàn ông bình thường căn bản không lọt vào mắt cô.
Dù thế nào, vẫn không vui.
Khi xuống xe, anh có hơi im lặng, Diệp Thanh Sanh nghe thấy tiếng tim đập của anh, đôi môi xinh xắn mím lại thành một đường cong nhỏ: “Sao anh không nói gì?”
Biên Triệt ôm cô suốt quãng đường, khẽ nâng mí mắt: “Đối thủ không có sức cạnh tranh, anh thường không bình luận.”
Hèn chết đi được.
Buổi tối, Diệp Thanh Sanh muốn xem sao, tối đó, hai người ngủ ở nhà nổi trên mặt nước. Khoảng cách giữa các biệt thự rất xa, lại là ban đêm, hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển rì rào.
Việc *****ên sau khi về phòng là tắm, Biên Triệt bảo quản gia nấu cháo loãng mang đến, cô ăn không ngon miệng, uống hai hớp rồi lên giường nằm.
Tối nay Biên Triệt ngoan ngoãn lạ thường, dù người nóng ran, nhưng một chiếc quần áo của cô cũng không cởi.
Diệp Thanh Sanh ngửa cổ trong lòng anh, ý cười lan tỏa giữa đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như đóa sen đen tuyệt đẹp, dịu dàng nhắc nhở: “Nếu anh khó chịu, có thể cách xa tôi một chút.”
Biên Triệt hít một hơi, ôm cô càng chặt hơn: “Ở nơi đất khách quê người anh nhát gan, phải ôm như vậy mới có cảm giác an toàn.”
Qua những chuyện nhỏ nhặt gần đây, cô biết cách trị Biên Triệt rồi, cố ý giãy giụa: “Nóng như vậy sao ngủ được?”
Chính câu nói này đã gây họa, anh cởi áo ngoài, đôi môi nóng rực không kẽ hở hôn xuống.
Căn bản anh không biết thế nào là chạm môi hời hợt, giây *****ên đã là thè lưỡi, đuổi theo cái lưỡi mềm mại của cô quấn quýt, tiếng mút mát trong đêm tĩnh lặng đặc biệt mờ ám, như thể hòa tan hết ghen tuông trước đó vào trong nụ hôn.
Chua chết anh mất.
Hôn đến cuối cùng, miệng Diệp Thanh Sanh tê rần, hai cánh môi đỏ ửng sưng mọng, tiếng rên rỉ như tiếng mèo kêu cào lòng người, Biên Triệt càng thêm bực bội, cuối cùng vẫn phải đi tắm nước lạnh.
Lời anh nói là, anh tuy là cầm thú, nhưng rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không ra tay với cô khi đang bị bệnh.
Đêm ở Nam bán cầu rất đẹp, trên bầu trời đêm sâu thẳm treo những chòm sao hoàn toàn khác biệt, Biên Triệt ngắm nhìn bầu trời đêm, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Thanh Sanh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cơn buồn ngủ tan biến hết.
Bàn tay anh đặt lên bụng cô, hơi ấm từ nơi da thịt tiếp xúc bắt đầu lan tỏa, cô không chịu thua kém bắt đầu truy hỏi: “Rốt cuộc anh thích tôi từ khi nào vậy?”
Giọng nói của cô mang theo cái điệu bộ đặc trưng, càng giống như đang làm nũng.
Con người một khi đã xác định được tình cảm của mình, sẽ lo được lo mất,hết lần này đến lần khác hướng về phía đối phương xác định tình yêu.
Nhưng tỏ tình đối với đàn ông mà nói thật sự quá khó khăn.
Yết hầu Biên Triệt không khống chế được mà chuyển động lên xuống, như thể có gì đó đang cháy trong cổ họng, anh khẽ nuốt nước bọt: “Không nhớ rõ.”
Cô nhíu mày, cố ý hỏi anh: “Nếu như ban đầu tôi thật sự yêu đương hoặc kết hôn với người khác thì sao?”
Giọng Biên Triệt lạnh như băng: “Sau khi em so sánh, tự nhiên sẽ biết, ai mới là người tốt nhất trên thế giới.”
Cái vẻ khắc nghiệt trên người anh lại trỗi dậy.
Nhưng Diệp Thanh Sanh lại cảm thấy vui vẻ, cô ngước đôi mắt ướt át quyến rũ truy hỏi: “Anh nói hồi cấp ba anh thích tôi, nhưng đại học chúng ta xa nhau lâu như vậy, tại sao anh không hề thay lòng?”
Ánh trăng chiếu trên mặt biển, rèm cửa sổ sát đất mở toang, ánh sáng bạc nhạt nhòa chiếu vào.
Mái tóc mai của anh vẫn còn ướt, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh hình như chỉ có một mình em là khác giới.”
Đây là cái lý do quỷ quái gì vậy? Khác gì câu “Cả thế giới chỉ có một người đàn ông, em sẽ kết hôn với anh ta sao?”
Diệp Thanh Sanh véo eo anh, vẻ mặt giận dỗi: “Ý anh là gì?”
Biên Triệt khẽ mím môi, khóe môi cong lên vẻ quyến rũ: “Trong mắt anh hình như chỉ chứa đựng một mình em là con gái, những cô gái khác anh không cảm nhận được họ là khác giới.”
Câu nói này khiến Diệp Thanh Sanh vô cùng hài lòng.
Trong bóng tối, đôi mắt cô sáng long lanh như những vì sao rực rỡ.
“Chính là giống như cảnh phim vậy, chỉ có em là có màu, những người khác đều là đen trắng?”
Wow! Lãng mạn quá đi.
Thích mọi thứ, mỗi động tác đều quyến rũ, Biên Triệt cảm thấy khả năng tự chủ của mình kém đi, anh cúi xuống gần đầu cô, khàn giọng: “Một ngày anh chỉ được tắm nước lạnh một lần thôi, em mà không ngủ nữa, tự chịu hậu quả đấy.”
Diệp Thanh Sanh sợ hãi nhắm mắt ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn áp vào ngực anh, dịu dàng cọ cọ như mèo con.
Cô ngủ thiếp đi trong tiếng tim đập.
Biên Triệt nhìn cô rất lâu.
Anh thật sự rất thích Diệp Thanh Sanh, dù bây giờ người đang ở trong lòng anh, vẫn có một cảm giác hư ảo như mơ, rất giống sự khó tin khi hái được một vì sao.
Khi hai người xa nhau ở nước ngoài, Biên Triệt thường ngước nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ liệu cô có tình cờ đang ngắm cùng một bầu trời đêm hay không.
Bây giờ, giấc mơ đã thành hiện thực.
Không đặt đồng hồ báo thức, hai người ngủ đến khi tự tỉnh vào ngày hôm sau, Diệp Thanh Sanh bị đói tỉnh giấc.
Khi cô rửa mặt, Biên Triệt đã bảo người chuẩn bị xong bữa sáng.
Trên bàn ăn có rất nhiều món ngon, nhưng cô chỉ có thể uống cháo trắng nhạt nhẽo, Diệp Thanh Sanh nhíu mày: “Tôi cảm thấy mình không phải viêm dạ dày ruột, chẳng qua là hôm qua thấy trai cánh đen bị mổ xẻ kích thích quá, cộng thêm cái mùi tanh kia mới nôn thôi…”
Biên Triệt lại hiếm khi kiên quyết, không hề nhượng bộ vì cô nũng nịu, lạnh lùng đẩy bát cháo đến trước mặt cô: “Nhịn thêm hai ngày nữa, đừng đùa với sức khỏe của mình.”
“Anh căn bản không yêu tôi.” Cô nhỏ giọng oán trách.
Biên Triệt không cãi nhau với cô, chỉ khẽ nhéo má cô một cái, đe dọa: “Có cần anh gọi điện mách bố mẹ vợ không?”
Diệp Thanh Sanh nghẹn lại, không tình nguyện cầm thìa húp cháo.
Lịch trình sau đó, đều nghe theo sự sắp xếp của anh.
Ra khơi xem cá đuối và cá mập vây đen, đi tham quan nhà thờ kính trên mặt nước, lặn biển ngắm rất nhiều cá nhiệt đới và rùa biển, đi làm spa cocktail rất hot trên mạng…
Ban ngày không rời nửa bước, ban đêm hòa quyện làm một, thích mà không nói ra miệng, nhưng cô cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt, hơn cả ngàn vạn lời nói.
Đêm trước khi rời Tahiti, hai người lại làm.
Biên Triệt nói giảm số lần có thể đảm bảo chất lượng tinh binh, anh làm màn dạo đầu rất lâu, nói rất nhiều lời tình tứ, Diệp Thanh Sanh như cánh cung đã giương hết cỡ, chìm nổi trên môi lưỡi anh.
Cả người như ngâm trong nước ấm, vừa tê vừa dại, cảm giác như say rượu. Hai tay loạn xạ bám lên, đôi môi đỏ mọng in lên yết hầu anh, lặp đi lặp lại giày vò cái vùng da nhỏ đó.
Trong tiếng *****, quần lót ren rời khỏi cơ thể, gió Nam Thái Bình Dương tràn vào, Diệp Thanh Sanh không khỏi khép chặt hai chân.
Nhưng cô quên mất, đầu Biên Triệt vẫn còn vùi ở đó, hai tay cắm vào mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi của anh, đến cả đầu ngón chân cô cũng ửng hồng.
Cảm giác mượt mà ***** từng lớp, quấn quýt triền miên trên đóa hồng đang rực nở, nguồn nước tưới tắm khắp lối.
Biên Triệt ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm hội tụ lại, như đang rình mò con mồi sắp sửa thưởng thức, giọng nói trầm thấp: “Bảo bối, nói em sẽ không rời bỏ anh.”
Má và đuôi mắt cô ửng đỏ mê loạn, nghẹn ngào gọi tên anh: “Biên Triệt…”
Trên giường anh không hề mềm lòng, nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói dịu dàng lạ thường lặp lại: “Bảo bối, nói em sẽ không rời bỏ anh.”
Tất cả những điểm nhạy cảm trên người đều bị người ta nắm giữ, cuối cùng gặm nhấm lý trí của cô, Diệp Thanh Sanh khẽ nói: “Không rời, anh nhanh lên…”
Lời còn chưa dứt, cơ thể lập tức bị siết chặt trong một vòng tay mạnh mẽ, khóe môi Biên Triệt nhếch lên nụ cười ngang ngược: “Nhớ kỹ lời hứa của em.”
Cả đêm bị anh ép nói rất nhiều lời hứa, tiếng rên rỉ và ***** ái muội hòa lẫn vào nhau, họ như cấu trúc mộng du hoàn hảo nhất trên thế giới, mặc cho chất lỏng ấm nóng trao đổi.
Đêm Bora Bora không ngủ.
Khi chuyến đi kết thúc, bên trong cổ tay trái của Biên Triệt có thêm một hình xăm, là chữ “S” ghép từ một chuỗi tiếng Tahiti, câu đó trong tiếng Tahiti có nghĩa là “Có được em, là tất cả dã tâm của anh”.
Diệp Thanh Sanh không hiểu chuỗi chữ đó, liền hỏi anh có nghĩa là gì? Anh nói là nòng nọc tìm mẹ, lại bị cô đấm cho mấy cái.
Máy bay hạ cánh lúc chín giờ sáng.
Vừa xuống máy bay, Diệp Thanh Sanh vẫn chưa quen với khí hậu Bắc bán cầu, bên ngoài chiếc áo mỏng lại khoác thêm một chiếc khăn quàng cổ.
Biên Triệt đưa cô về Ngự Long Loan ngủ bù, còn mình đến công ty họp. Với mức độ bận trăm công nghìn việc của anh, cô khó có thể tưởng tượng anh lại thật sự dành ra mười ngày để đi hưởng tuần trăng mật cùng cô.
Bất quá cái giá cũng không nhỏ.
Nghe nói văn phòng tổng giám đốc giấy tờ chờ anh phê duyệt đã chất như núi, còn vô số cuộc họp và tiệc tùng, chắc anh lại bận một thời gian dài nữa.
Ngủ cả một ngày trời, cuối cùng cũng quen múi giờ, vừa bật máy đã nhận được lời mời nhiệt tình của Phó Chỉ Tranh, nói muốn ăn món tôm hùm đất đang hot dạo gần đây.
Nếu nói Diệp Thanh Sanh có gì bất mãn về cả chuyến đi hưởng tuần trăng mật này, thì nhất định là đồ ăn.
Sau khi bị viêm dạ dày ruột ở Tahiti, chế độ ăn uống của cô luôn bị Biên Triệt kiểm soát, sau này anh đã đề phòng đến mức biến thái, hễ là đồ ăn chưa nghe tên bao giờ, toàn bộ đều không cho cô đụng vào.
Cho nên nghe thấy ba chữ “tôm hùm đất”, mỗi một vị giác trên đầu lưỡi đều gào thét.
Đường phố rộng lớn bốc lên hơi nóng, mùi thơm tranh nhau chui vào mũi.
Quán nổi tiếng trên mạng mà Phó Chỉ Tranh chọn, nằm ở cuối phố ẩm thực, tám giờ tối, quán chật kín bàn, họ tìm được một chỗ ngoài trời.
Khi tôm hùm đất và bia được bưng lên cùng nhau, Diệp Thanh Sanh mới thật sự có cảm giác đặt chân xuống đất, đã lâu rồi không được trải nghiệm cái không khí đời thường này, đây mới là đồ ăn mà con người nên ăn chứ.
Cô đeo găng tay dùng một lần, bóc lớp vỏ tôm đỏ au, vừa chấm đuôi tôm vào nước sốt tỏi, vừa chỉ trích Phó Chỉ Tranh.
“Nhiều đường nhiều muối lại còn chiên xào, cậu có biết món tôm hùm đất này bao nhiêu calo không?”
Phó Chỉ Tranh vô tư húp nước sốt, khóe miệng khẽ động: “Ai cũng béo bằng năng lực cả, lát nữa cùng nhau đi tập thể hình riêng là được chứ gì.”
Tiếng bật nắp lon bia “tách” một tiếng vang lên, cô ấy cầm lon uống một ngụm, nháy mắt với cô: “Tuần trăng mật thế nào?”
Ngoài miệng Diệp Thanh Sanh chê bai, cơ thể lại rất thành thật, khóe miệng khẽ động: “Cũng tốt mà.”
Gió nhẹ thổi qua, cành cây khẽ rung, hoa dành dành rơi xuống bàn. Loại hoa này có thể thấy ở khắp Tahiti, có một khoảnh khắc cô ngẩn ngơ, rất nhanh phản ứng lại, khóe môi vô thức cong lên.
Phó Chỉ Tranh thấy vẻ mặt rạng rỡ của cô, biết hai người đã làm lành như xưa, cô ấy dùng lon bia khẽ chạm vào lon của Diệp Thanh Sanh, khẽ thở dài: “Định mệnh của cuộc đời tớ rốt cuộc ở đâu?”
Ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn vào một điểm trống rỗng nào đó, trong mắt mang theo vẻ mờ mịt: “Thật ngưỡng mộ bản thân tớ hồi mười tám tuổi, lúc đó yêu đương đầy gan dạ, thích ai là muốn hạ gục người đó ngay, bị thương cũng không sợ. Bây giờ mỗi lần tiếp xúc với một chàng trai, tớ dò xét anh ta, anh ta dò xét tớ, tớ biết anh ta đang dò xét tớ, anh ta cũng biết tớ đang dò xét anh ta, nhưng chẳng ai thẳng thắn mở lòng, cái cảm giác này thật sự chán chết đi được.”
Diệp Thanh Sanh im lặng.
Tình cảm là chuyện sâu sắc và dài lâu đến nhường nào, cô trải qua không nhiều, gả cho Biên Triệt lại càng là sự tình cờ ngoài ý muốn, chỉ biết rằng tình yêu nào có khuôn mẫu cố định?
“Hay là cậu cũng tìm một oan gia ngõ hẹp để yêu đương đi?”
Cái ý kiến này đúng là quá xây dựng.
Nắm tay Phó Chỉ Tranh cứng lại, lon bia kêu xột xoạt, khóe miệng cô ấy mím chặt thể hiện thái độ – cạn lời.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô ấy đột nhiên hỏi: “Suýt quên, chẳng phải dạo này cậu đang chuẩn bị có em bé sao? Sao lại uống rượu rồi?”
Diệp Thanh Sanh không mấy để ý xua tay: “Chỉ vài ngụm bia thôi, chắc không sao đâu nhỉ?”
“Thôi đi, đã chuẩn bị có em bé thì phải nghiêm khắc một chút, cậu và Biên Triệt có muốn đi bệnh viện kiểm tra toàn thân không?”
“Bọn tớ vừa mới kết hôn nên không vội, chẳng phải trên mạng nói, trong vòng một năm có thai đều là bình thường sao.”
Ngoài miệng cô nói vậy, trong lòng lại cảm thấy Chỉ Tranh nói có lý, nhưng Biên Triệt dạo này bận quá, chắc phải đợi một thời gian nữa rồi.
Gió đêm mát rượi, mây trôi che nửa vầng trăng, trong quán bật nhạc hay.
Một người đàn ông xuống khỏi chiếc xe đen, điện thoại xoay tròn trong lòng bàn tay, đầu dây bên kia vẫn không thể kết nối, anh đi thẳng về phía quán tôm hùm đất.
Diệp Thanh Sanh vẫn đang chia sẻ với Phó Chỉ Tranh những chuyện thú vị trong chuyến trăng mật này, một bóng đen ụp xuống đầu.
Giây phút đó ngửi thấy mùi nhựa thông quen thuộc trong không khí, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Mắt Biên Triệt nhìn chằm chằm cô, giọng điệu âm u: “Không nghe điện thoại của anh, còn ra ngoài uống rượu, dạ dày hết đau rồi à?”
Có người đến bắt cô vợ nhỏ không nghe lời về rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.