Mặt trời ngả về phía Tây, thoắt cái đã hoàng hôn.
Khổng Khâu đã chuẩn bị tư trang đâu vào đấy, một cỗ xe bò, vài tên đệ tử, yên lặng đứng bên thành xe chờ đợi.
Khổng Khâu đứng một mình dưới hành lang, nhìn bóng tịch dương phía chân trời, toàn bộ cơ thể dần dần được phủ lên một lớp sắc hồng cô tịch.
Tử Cống rón rén đi tới bên cạnh hắn, chần chừ đôi chút rồi khẽ nói:
- Khổng sư, chúng ta... phải về rồi...
Khổng Khâu khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng nói:
- Bị quân thượng ruồng bỏ, kỳ thực không phải chủ ý của người, Khổng Khâu làm sao có thể xuôi tay ra đi được. Chúng ta... chúng ta đợi thêm lát nữa đi.
Tử Lộ xưa nay tính tình thẳng thắn, nghe như vậy lại nhịn không nổi bất nhẫn nói:
- Khổng sư, chúng ta còn đợi gì nữa? Chẳng lẽ đợi vài đấu bổng lộc của cái đám đại phu đó sao? Khổng sư là thầy của quốc quân, khi quốc quân đăng cơ, Khổng sư nhận lễ quan, một tay sắp xếp tất cả. Giờ đây là đại lễ quốc quân đăng cơ ba năm, cải nguyên hai năm, thế mà lại không mời Khổng sư tham gia cùng, trong lòng nào còn có Khổng sư nữa?
Đám đệ tử nghe thấy những câu nói hùng hồn của Tử Lộ, đều nhìn dồn về phía đó.
Khổng Khâu nhất thời đỏ mặt, một lúc sau mới nghẹn giọng nói ra một tiếng:
- Khoan... đợi thêm chút nữa, lễ tế bái của quốc quân giờ đã xong, đang phân phát thịt tế cho các đại phu. Nếu như có phần của ta, như vậy cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839168/quyen-5-chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.