- Đại vương đây là..., chẳng lẽ đại vương uống rượu say quá đà, nên mới nghĩ tới nơi này, rồi lại liên tiếp đi nhầm đường?
Nhâm Nhược Tích khẽ mấp máy đôi môi, bỗng cảm thấy có chút tức cười, nhưng lại cảm giác rằng lý do đó thật vô lý, cho dù Khánh Kỵ say xỉn đến mức không nhận ra đường, hoặc là nhớ sai cung điện mà bọn họ sống, chỉ cần hắn không nói sai tên, thái giám sẽ không dẫn sai đường bao giờ cả, thế nhưng hắn đã đi nhầm tẩm cung thật, nên cũng đành chỉ biết đâm lao theo lao, làm sao mà quay đầu trở ra được nữa đây?
Nhâm Nhược Tích đang kinh ngạc đứng đó, bỗng nhiên nghe ngoài cửa có giọng nói oang oang cất lên:
- Đại vương giá đáo!
Đám thị nữ, thái giám trong ngoài cung đồng loạt quỳ sụp xuống, Khánh Kỵ đứng ở cửa cung cất giọng nói lanh lảnh rõ ràng:
- Miễn lễ, bình thân, hôm nay là ngày đại hỷ của quả nhân, các ngươi ai cũng sẽ có thưởng, ngày mai hậu cung tổng quản sẽ phát tiền thưởng, các ngươi mau lui xuống hết đi.
Nhâm Nhược Tích nghe thấy hắn nói vậy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên, trọng nội tâm dâng lên một chút xấu hổ khó diễn tả. Bước chân của Khánh Kỵ đập bên tai, Nhâm Nhược Tích tuy là người mới, cũng biết khom người hành lễ, nâng nhẹ guốc gỗ, đầu cũng không dám ngẩng lên nhẹ nhàng bái tạ:
- Thần thiếp Nhược Tích, bái kiến đại vương.
- Ái phi bình thân.
Khánh Kỵ bước lại gần, đưa một tay ra đỡ nàng đứng dậy.
Nhâm Nhược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839200/quyen-5-chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.