Khánh Kỵ thần sắc bình tĩnh, xúc động nói:
“Thiên ý đã như vậy, thì người còn gì để nói nữa? Thi đại ca, huynh chỉ là một người dân vô tội chẳng may bị liên đới mà thôi, ta không thể để huynh bị liên lụy được. Huynh đưa ta qua đó đi, ơn huynh cứu mạng, để cho Khánh Kỵ được sống thêm vài ngày, sống những ngày bình lặng không có chinh chiến sát phạt, không có những nghi kị, lừa dối lẫn nhau, Khánh Kỵ… như thế là đã quá đủ rồi.”
Hắn vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Quang, nhìn cô bé cười, hắn từ từ đứng dậy, thanh đoản kiếm trong tay hắn rơi xuống thuyền, hắn bước tới phía trước chiếc thuyền, đứng hướng về ánh nắng chiều, ánh tà dương chiếu xuống những tia nắng vàng nhạt, soi xuống trên tóc, trên mặt, trên người hắn, giống như được mạ lên một lớp ánh kim màu vàng nhạt.
“ Sông nước mênh mông, mênh mông sông nước. Khí phách nam nhi, vang thấu trời xanh. Chí lớn chưa thành, khó được tiêu dao. Sông nước mênh mông, mênh mông sông nước. Khí phách nam nhi, vang thấu trời xanh. Chí lớn chưa thành, khó được tiêu dao …”
Âm thanh chìm dần chìm dần, rồi từ từ bay theo trên mặt nước mênh mông mất hút, Tiểu Quang đứng bên cạnh nhìn vị nam tử được ánh mặt trời chiếu vào những tia sáng vàng rực, giống như một vị thần tôn kính. Hắn lúc này thân hình to lớn, giọng hát từ từ im lìm, hình ảnh này sẽ mãi không phai mờ trong tâm hồn trẻ thơ của cô bé.
“Khó được tiêu dao ….” Âm thanh từ từ chìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839249/quyen-4-chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.