Trên đồi, Ngũ Tử Tư tựa kiếm quỳ một chân xuống đất, khắp người đầy máu. Binh sĩ xung quanh hắn càng đánh càng ít, vòng tròn phòng thủ càng lúc càng bị thu hẹp, bại trận chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn liều chết cố thủ ở khe núi này, phía sau là một lối nhỏ, Ngô vương Cơ Quang đã bỏ chạy theo lối đó. Cơ Quang tức tối điên cuồng không chịu chạy tiếp bị Bá dẫn theo võ sĩ trung thành cứ thế mặc kệ kéo hắn đi, đó cũng là mệnh lệnh cuối cùng Ngũ Tử Tư giao phó cho Bá.
Bây giờ Cơ Quang bỏ chạy đã được một canh giờ, tuy nói toàn quân trốn chạy mất một phần, đầu hàng đi một phần, nhưng Ngũ Tử Tư thấy tất cả như thế cũng xứng đáng, ít đi đại quân vướng chân bận cẳng, Cơ Quang có thể cải trang làm thường dân, đường lớn lối nhỏ, núi sông kênh rạch đều có thể tùy ý chọn lựa, chỉ cần đại vương bình an trốn được về Cô Tô thành, đại sự chưa chắc đã hết cách.
Ai mà ngờ được, quân trấn thủ Vũ Nguyên đến cứu viện lại là một lũ sói dữ đến vồ mồi, trong lúc không hề phòng bị, lại mệt mỏi vì bị truy đuổi, cánh quân của Cơ Quang vốn đã không thể địch lại, đúng lúc này truy binh của Khánh Kỵ từ sau lưng đuổi kịp, đại quân trước sau đều bị đánh, nhanh chóng bị xẻ ra làm nhiều mảng, có người bỏ trốn, có kẻ đầu hàng, khí số đã tận, giờ đây chỉ còn cánh quân của Ngũ Tử Tư liều chết giữ lấy đường núi yểm trợ cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839280/quyen-4-chuong-211-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.