"Báo, quân Ngô đang đi nhanh tới đây, ước chừng khoảng hai canh giờ là có thể tới trước núi." Một gã tín sứ giống như thương nhân nâng vạt áo, đầu đầy mồ hồi chạy tới trước doanh trướng giấu trong bụi cây của Khánh Kỵ bẩm báo.
"Hai canh giờ!" Tôn Vũ chợt kích động, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vui vẻ nói: "Hai canh giờ nữa, sắc trời đã tối, thật sự là trời giúp chúng ta."
Khánh Kỵ nói: "Thành Bích phu nhân thật tuyệt vời, có tai mắt của nàng, chúng ta tựa như có một con mắt nhìn xa nghìn dặm, luôn nắm rõ nhất cử nhất động của địch trong lòng bàn tay, nhờ có điều này, mới có thể thư thả chuẩn bị, xuất hiện kì binh, lấy yếu thắng mạnh. Lần này phạt Ngô nếu thắng, công của Thành Bích phu nhân là rất lớn!"
Thành Tú đứng một bên nghe thấy hắn khen tỷ tỷ, không khỏi cười nói: "Công tử quá khen, tỷ tỷ bày ra mạng lưới tai mắt ở Sở Ngô, vốn là dùng để truyền thông tin thương nghiệp, nhiều năm tổ chức, mới có được hiệu quả như thế, ban đầu ta thật không nghĩ tới lại có thể dùng cho quân sự."
Khánh Kỵ tò mò hỏi: "Thành Tú, tỷ tỷ ngươi dùng biện pháp gì mà tin tức có thể truyền đi nhanh chóng vậy?"
Thành Tú gãi gãi đầu nói: "Phương pháp kỳ thực thì rất nhiều, chỉ cần sắp xếp kinh doanh nhiều năm là được. Cách thức truyền tin tức kinh thương của chúng ta là, chưởng quầy do nhà chúng ta phái đi các nơi đi sưu tầm tin tức, mà người truyền tin tức, chẳng qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839302/quyen-4-chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.