Khi trời tạnh mưa thì cũng là lúc hoàng hôn đang dần buông xuống.Trên đường một vũng nước vẫn còn đọng lại, mặt nước lá vàng khô và cành cây bị gió thổi gãy nhè nhẹ trôi lềnh bềnh, một cảnh sắc đìu hiu điêu tàn. Có lẽ do thu hàn bỗng nhiên đến, lại đúng lúc hoàng hôn xuống, trên đường ít người qua lại.Khánh Kỵ mặc lên người y phục của gia tướng thị vệ, cầm theo một thanh kiếm, rời khỏi phủ Di đại phu.
Trong phủ Di Tử Hạ không có thực khách, ra vào đều là gia tướng trong phủ, những gia tướng này đều biết Khánh Kỵ, biết hắn bây giờ là thị vệ được sủng ái của Di đại phu, Di đại phu đi đâu cũng đưa hắn đi cùng. Khánh Kỵ khiến cho họ có cảm giác tuy trầm mặc ít nói, cũng không được thân thiện cho lắm, nhưng đối nhân xử thế cũng được xem là khiêm nhường, có lễ độ. Thế nên dù không nồng nhiệt nhưng họ cũng chắp tay đánh tiếng chào hỏi. Khánh Kỵ đáp lễ, nét mặt ung dung rời phủ Di Tử Hạ đi dạo trên đường.
Khánh Kỵ ra ngoài đương nhiên không giống như những gia tướng thị vệ đi tìm quán rượu giải khuây hay đến lầu xanh mua vui. Hôm nay người của Khánh Kỵ đã phi ngựa đến báo, đám người Lương Hổ Tử đang ngày đêm dẫn đại quân thần tốc đến, một trăm hai mươi tám dũng sĩ nhanh nhẹn, cường tráng đã đến trước mai phục ngoài cửa ải Thanh Ngõa Quan. Khánh Kỵ trong lòng đã quyết.
Ngày mai, đợi toàn quân đến Thanh Ngõa Quan, bên này phải hành động ngay. Đến thời điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839372/quyen-3-chuong-169-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.