Công tử Triều nhanh nhẹn xoay người, kinh hỉ nhìn nàng, sau đó ôm thẳng nàng vào trong lòng ngực, thật chặt, vui sướng nói:
- Ta biết mà, Nam Tử sẽ không gạt bỏ ta, nàng vĩnh viễn là Nam Tử mà ta yêu nhất.
Nam Tử nằm trong lòng ngực hắn, lệ nóng tràn mi tuôn ra, ướt đẫm cả ngực hắn.
- Nam Tử, sao nàng lại khóc?
Công tử Triều nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của nàng, kinh ngạc hỏi.
Nam Tử cố gắng kìm nén những giọt lệ, nâng con mắt lên yên lặng nhìn hắn, khóe môi hơi giật giật, rồi lại lộ ra một nụ cười mê người như hoa quỳnh lộng lẫy:
- Không có chuyện gì, nữ nhân... khi nào muốn khóc, sẽ khóc...
Nàng hít vào mấy hơi, đột nhiên quay người liền đi, ra tới cửa đình, bỗng nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng nói:
- Chàng... sớm về nghỉ ngơi đi, ngày mai, ta sẽ phái người tới mời, cùng xe bắt thú.
Nói xong, Nam Tử bước nhanh vào trong cơn mưa, nhanh chóng biến mất sau bóng cây tử đằng bên trong mưa bụi mờ hồ.
Công tử Triều đối với biểu tình khác thường của Nam Tử thì có chút hoang mang, hắn nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng hạ xuống, một chiếc ô đang mở ra ở trong đình nhẹ nhàng đu đưa, mưa theo tán ô nhẹ nhàng chảy xuống, thấm ướt một mảng đất...
Mưa đập vào trần xe, thanh âm lộp bà lộp bộp khiến cho người ta nghe lâu thấy buồn ngủ, Khánh Kỵ giờ phút này cũng đã buồn ngủ. Dọc theo đường đi, Khánh Kỵ hỏi Di Tử Hạ rất nhiều về triều đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839389/quyen-2-chuong-164-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.