Đại xướng song hoàng (Hai miệng lưỡi thi nhau thuyết phục)
Khánh Kỵ và Dương Hổ chung xe rời khỏi phủ, hướng về phủ đệ của Quý Tôn Ý Như. Tiết trời tháng sáu, nóng nực oi bức, trên đường đi không có cả một cơn gió, hàng liễu hai bên đường ủ rũ, chỉ thỉnh thoảng đung đưa qua lại.
Hai người ngồi trên xe, vén hết thảy màn cửa màn xe lên, dù là vậy cũng khó tránh khỏi cái nóng khó chịu. Đang vào giữa trưa, người đi đường thưa thớt, chỉ lưa thưa vài người bước đi chầm chậm dưới bóng cây. Hai người trên xe bàn về cách làm sao để thuyết phục Quý Tôn Ý Như, Khánh Kỵ đang nói đến suy nghĩ của mình, Dương Hổ chăm chú lắng nghe, chợt ánh mắt lóe lên, đột nhiên hét lớn:
- Ngừng xe!
Xe ngựa lập tức dừng lại, Khánh Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Hổ huynh, có chuyện gì vậy?
Ánh mắt Dương Hổ nhìn xuyên qua vai hắn, hướng về phía ngoài cửa sổ cười lạnh nhạt, mặt lộ vẻ nghiêm nghị:
- Xin công tử cứ ngồi trên xe, không cần ra mặt giúp hắn đâu. Dương Hổ sẽ không làm khó hắn, chỉ muốn hỏi hắn vài câu thôi.
Khánh Kỵ ngạc nhiên:
- Hỏi ai?
Vừa nói vừa quay đầu lại, thấy có một sĩ tử cao lớn từ phía bóng cây liễu ven đường bước tới. Người này mặc chiếc trường bào vải thô, búi tóc, do tiết trời nóng nực, nhìn hắn ta bước đi cũng uể oải, lâu lâu lại đưa vạt áo lên lau mồ hôi trên trán.
Khánh Kỵ nhìn thấy người này, kinh ngạc kêu lên:
- Khổng Khâu!
Lúc này người đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839443/quyen-2-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.