Xe ngựa bánh gỗ đi đường bao lâu không tu sửa, dù muốn đi nhanh cũng không nhanh được bao nhiêu, nếu đi nhanh quá sẽ dễ dàng làm tổn hại trục xe, hơn nữa tâm tư thiếu nữ đều có hơi chút rụt rè, biết Khánh Kỵ đồng hành ở phía trước, Nhâm Nhược Tích lại không muốn vội vàng vượt lên để sóng vai cùng hắn, lúc này tốc độ của xe so với ban đầu chỉ chậm hơn chứ không nhanh hơn, hơn trăm chiếc xe đang chậm rãi đi về phía trước, võ sĩ ở đằng sau đột nhiên kêu lên:
- Tiểu thư mau nhìn, phía sau có truy binh vô số.
Nhâm Nhược Tích theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở trên đường phía sau có chừng hơn ngàn nhân mã, đuổi theo tới mức chân tung bụi mù, trên tay mỗi người đều cầm binh khí dài ngắn, nhìn tư thế kia, xem ra không phải là người quen.
Nhâm Nhược Tích không khỏi kinh hãi, tay đưa lên trán xem trang phục của bọn họ, thượng vàng hạ cám, cũng không phải quân đội chính quy hay là gia tướng của một gia tộc thế gia quyền thế, rõ ràng chính là nhân mã của Triển Chích tối hôm qua đã từng tranh đấu kịch liệt.
- Bọn họ thật sự không biết ta đã đem vũ khí giao cho người mua, hay là chỉ vì muốn trút giận mà đuổi theo đánh một trận?
Nguyên nhân bên trong Nhâm Nhược Tích đã không còn kịp phân tích, nàng chỉ hơi có chút kỳ quái, tối hôm qua còn không thấy nhiều đạo tặc thế này, như thế nào hôm nay nhân mã còn nhiều hơn so với hôm qua?
Nàng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839658/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.