Yên ổn ngồi trên hàng đầu đám trư yêu, Huyết hải ma Trư vương tràn ngập tò mò đối với kẻ khiêu chiến bé nhỏ này. Miệng hắn ngậm một cây tăm dài một thước rưỡi vừa to vừa thô kệch, tay cầm một món binh khí có hình thù kỳ lạ gồm một đoạn thô to ngắn ngủn làm tay cầm, tiếp đến là một chiếc Hỗn thiết cự bài to bằng cánh cửa, hai mặt đều có vô số móc câu có ngạnh, mặc một bộ áo giáp rách nát đã không còn nhìn ra màu sắc nguyên bản nữa.
" Lần trước ngươi xông qua được trận thế của quân ta, khi đó ta không có mặt nên ngươi mới may mắn thành công. Lần này ta ngã muốn xem ngươi làm thế nào vuợt qua cửa này của ta!"
" Ủa! Huyết Trư vương quả nhiên đã có thể nói, trí lực bất phàm đó!"
Vương Phật Nhi hai tay kết ấn, phát ra một đạo đao mang lửa cháy đỏ rực dọc theo tay, tủm tỉm cười nói:" Huyết Trư vương hiểu lầm rồi. Lần này không phải ta muốn xông qua trận, mà là muốn chém giết ngươi ngay trước trận của hai bên!"
Nghe thấy Vương Phật Nhi nói những lời ngông cuồng, Huyết Trư vương ngửa mặt lên trời cười dài, yết hầu thô kệch phát ra những tiếng òng ọc tựa như đang nuốt một thứ gì đó vậy.
" Ngươi ăn nói rất ngông cuồng, hãy cho ta xem ngươi có được cái thủ đoạn gì đi!"
Huyết Trư vương rống lên một tiếng to, tay vung Hỗn thiết cự bài hình thù kỳ lạ nện thẳng xuống đầu. Tên thi yêu này hiển nhiên đã hồi phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-vien-vuong/1585484/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.