Thẩm Diệu cầm một cái xúc tu lên đặt ở bên môi hôn một cái, ánh mắt rực rỡ trong vắt: “Em muốn thật sự nhớ rõ anh, không chỉ là nghe anh nói.”
Thẩm Diệc Thanh muốn nói thêm chút gì đó, cuối cùng lại chỉ mím chặt môi, hắn hạ mắt nhìn vào đáy mắt trong vắt của Thẩm Diệu, lại vươn ra thêm mấy cái xúc tu quấn vài vòng trên người Thẩm Diệu, giống như hận không thể bọc cậu bạn nhỏ của mình thành một cái kén giấu đi cẩn thận.
“Em không yếu ớt như vậy.” Thẩm Diệu cười cười, trán tựa trán Thẩm Diệc Thanh, lại dùng bàn tay dán sau gáy hắn lắc lắc, giọng nhẹ nhàng nói, “Chuyện có liên quan tới anh em đều muốn nhớ ra, hiện giờ em hạnh phúc như vậy, quá khứ đã qua sẽ không ảnh hưởng đến em.”
Thấy Thẩm Diệu tâm ý đã quyết, Thẩm Diệc Thanh liền ôn hòa ừ một tiếng, nói: “Cũng tốt.”
Thẩm Diệu thư thư phục phục cuộn tròn trở lại trên sofa xúc tu của Thẩm Diệc Thanh, lại dùng di động xác nhận với Lâm Viễn về chi tiết cụ thể của việc khôi phục ký ức. Tộc mộng mô căn cứ vào thể chất bản thân khác nhau mà hoặc nhiều hoặc ít có năng lực thăm dò ký ức của sinh vật, có mộng mô có thể thăm dò nhiều hơn, có mộng mô lại chỉ có thể nhìn được một chút, có điều lúc mộng mô thăm dò ký ức của nhân loại, cảm giác tương tự như nhân loại đi ở trên đường nhìn thấy một loạt kiến trúc —— căn cứ vào ngoại hình của kiến trúc có thể đại thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-xuc/787901/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.