Tưởng Trạch lật một xấp báo cáo nhiệm vụ thật dày gần hai tháng qua của Thẩm Diệu trên bàn, hung hăng hút điếu thuốc, gương mặt tục tằng lại góc cạnh rõ rệt đen như đáy nồi, hắn phủi phủi khói bụi, xuyên thấu qua khói mờ híp mắt nhìn thợ săn ma kim bài trong đội, luyến tiếc nói: “Đi thật à?”
Thẩm Diệu cong môi mỉm cười, cố ý kích thích Tưởng Trạch nói mát, dùng làn điệu nhèo nhẹo mà Tưởng Trạch vừa nghe liền đau đầu nói: “Sao hả, có phải em tốt quá, anh Tưởng luyến tiếc em hay không?”
“Thí, trong tay ông có rất nhiều rất nhiều tướng tài, thiếu mình chú mày à!” Tưởng Trạch vốn đang muốn phí công giữ lại một chút, kết quả vừa lơ đãng liền mắc mưu, hệt như con trâu bướng bỉnh cứng cổ xoay đầu, ánh mắt liếc sang nơi khác thô giọng nhắc nhở, “Vũ khí, giấy chứng nhận trả hết về đội đi, điên cho xong giấy bàn giao…”
Thẩm Diệu cười khanh khách cong mắt: “Đều xong rồi, chỉ đến thông báo anh buổi tối ăn cơm thôi.”
Tưởng Trạch liếc nhìn Thẩm Diệu mặt đầy hoa đào một cái, lại nghĩ đến họa sĩ Thẩm khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập phong lưu kia, trong lòng luôn có chút không yên tâm, gắng hết sức bố già tha thiết dặn dò nói: “Lỡ như hai người…”
Thẩm Diệu chớp mắt mấy cái: “Hửm?”
“Không có gì, ” Tưởng Trạch ấn tắt thuốc, nói, “Bao giờ muốn về đơn vị, cứ tùy lúc trở về, không cần khách khí với ông đây.”
Thẩm Diệu nghe hiểu ý trong lời nói của Tưởng Trạch, như đinh đóng cột nói: “Không đâu.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-xuc/787921/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.