Tính ra, Hứa Thuận Hòa đã chín năm rồi chưa gặp em út. Ngày hắn rời quê, em út mới lên chín, giờ đã mười tám, vào đại học.
Chín năm qua, ban đầu em gái thứ còn liên lạc với anh, một năm gọi điện vài lần, nhắn tin thăm hỏi. Nhưng về sau, anh đi làm quần quật, em gái thứ ở quê cũng bận rộn. Cô làm trong xưởng thủ công, làm ca luân phiên, lúc thì ban ngày, lúc lại ca đêm. Công việc cuốn đi, hai người dần dần ít liên lạc, đến mức chỉ còn nhắn tin vào dịp Tết, hỏi han sơ qua về một năm đã qua thế nào.
Ngày em gái thứ lấy chồng, cô gọi báo với anh, kể người ấy là ai, gia cảnh ra sao, tất thảy đều kể cho anh– người anh cả nơi xa. Nhưng cô không bảo anh về dự đám cưới, anh cũng không hỏi. Lúc đó đã có WeChat, anh gửi cho cô một bao lì xì năm nghìn tệ. Em gái thứ nhận, nhưng nói: "Anh trai à, anh ở ngoài không dễ dàng gì, cứ giữ mà tích cóp đi."
Sau này, em hai sinh con gái. Đến tiệc đầy tháng, thôi nôi, sinh nhật bé, anh đều gửi bao lì xì, bảo em gái thứ lấy đó mua quần áo, nói với cháu rằng đây là quà của bác cả.
Khi cháu gái lên hai, ngày Tết gọi video chúc mừng anh . Trong màn hình, giọng nói còn ngọng nghịu, líu lo: "Pi pi, năm mới vui vẻ~"
Đó là tất cả những liên hệ của Hứa Thuận Hòa với gia đình suốt chín năm qua.
Năm ngoái, em ba cưới vợ, năm nay em út đậu đại học. Em gái thứ lần lượt báo tin cho anh .
Tháng tám năm nay, em gái thứ gọi điện tới, kể em út cứ khóc gọi cho cô mãi, nói muốn đi học đại học.
Em út thi đậu, nhưng điểm không cao, không vào được trường công lập mà chỉ được một trường dân lập hạng ba tuyển, học phí một năm hai vạn tệ. Học bổng vay trợ cấp cũng chỉ được tám nghìn, nhà không kham nổi, ba mẹ bảo hoặc là đừng học, hoặc vào trường cao đẳng có học phí thấp hơn.
"Em ấy nói, dù là hạng ba cũng là đại học chính quy, còn cao đẳng thì khác xa, không thể nào đi học cao đẳng được." Em gái thứ thở dài. "Nhưng một năm hai vạn, bốn năm là tám vạn, nhà mình làm sao lo nổi! Kể cả em ấy đi làm thêm tự kiếm tiền ăn uống, vay thêm trợ cấp, thì vẫn thiếu một khoản lớn. Mấy anh chị em mình đều chẳng khá giả gì, năm ngoái thằng ba cưới vợ, nhà phải lo của hồi môn mười hai vạn, đến giờ vẫn chưa trả hết. Giờ thì sao đây? Dù em ấy có vào trường rẻ hơn, cũng chỉ có thể tự lo liệu, nhà không giúp được chút nào!"
Hứa Thuận Hòa lẳng lặng nghe.
Em gái thứ ấp a ấp úng lên: "Anh à, lúc anh đi, em út mới chín tuổi, vẫn còn nhớ anh. Hôm nọ, em ấy gọi điện hỏi anh đâu. Xem chừng... nó muốn nhờ anh giúp."
Hứa Thuận Hòa nói: "Cho em ấy số anh, bảo gọi cho anh."
Và thế là, Hứa Thuận Hòa giống như cuộc sống của anh trước khi hai mươi tuổi, dù đã rời quê hương, hắn vẫn phải gánh vác trách nhiệm của một người anh cả, một trách nhiệm lẽ ra không thuộc về anh.
Anh chu cấp mỗi năm hai vạn học phí và tiền sinh hoạt cho em út, phần còn lại em tự lo bằng khoản vay trợ cấp. Sau này đi làm, em sẽ tự trả.
Em út thuận lợi nhập học, cả nhà đoán được nguyên nhân, nhưng cũng im lặng chấp nhận.
Với em út, từ chín tuổi đến mười tám, hình bóng người anh cả đã mờ nhạt như một ký ức xa xôi. Nhưng với Hứa Thuận Hòa, anh vẫn nhớ như in ngày em vừa chào đời, nhớ cảnh em níu chân anh, rưng rưng cầu xin mua một cây kẹo, nhớ cả hình ảnh thằng bé lớp bốn non nớt, chạy nhào đến ôm chân cha, nức nở: "Đừng đánh đại ca, anh ấy sẽ đau..."
Em út kết bạn WeChat với hắn, thỉnh thoảng gửi ảnh trường học, kỳ thi giữa kỳ còn gửi cả điểm số, không tệ chút nào. Được anh giúp đỡ, cậu không phải làm thêm, toàn tâm dồn vào sách vở, còn hứa với hắn sẽ giành học bổng.
Chưa có kết quả thi cuối kỳ, nhưng cậu tự tin rằng mình làm tốt. Dọn dẹp hành lý về nghỉ, chợt nghĩ đến người anh cả xa cách suốt chín năm vẫn sẵn lòng giúp đỡ, dù gia đình không cho liên lạc với anh, Hứa Xương An vẫn quyết định lén chạy đến Nam Châu, gặp anh một lần.
Mười một rưỡi trưa, Hứa Thuận Hòa đón em út tại ga tàu. Đứa trẻ ngày nào giờ đã thành chàng trai mười tám, nét mặt có đôi phần giống hắn, nhưng làn da sạm hơn, tính cách cũng sôi nổi hơn anh nhiều. Vừa trông thấy anh, cậu lập tức reo lên: "Đại ca!"
Không hề có chút xa lạ hay ngại ngùng của chín năm xa cách, Hứa Xương An hồ hởi chạy tới, cười tươi rói: "Sao anh chẳng thay đổi gì hết! Nhìn cái là nhận ra ngay!"
Hứa Thuận Hòa dẫn em trai đi ăn bún Sa Trà – đặc sản Nam Châu. Ăn xong đã mười hai rưỡi, anh định mua phần mang về cho Dương Gia Thịnh nhưng sợ hắn đã ngủ, để lâu lại nguội, cuối cùng đành thôi, hẹn lần sau cùng đi ăn.
Hai anh em về tiệm cất hành lý, đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt. Trên đường, Hứa Thuận Hòa kể về "Bảo đảm bạn sẽ thích", còn bảo: "Trong tiệm có một cậu nhóc làm công, trạc tuổi em. Bọn anh dậy sớm lắm, mai bánh bao bán xong xuôi rồi anh dẫn em đi chơi. Có chỗ nào muốn ghé không?"
Em trai hứng thú bừng bừng kể một loạt điểm đến nổi tiếng mình tra trên mạng, cả trung tâm thương mại Nam Châu. Hứa Thuận Hòa gật đầu, hứa sẽ dẫn đi hết.
Về đến Bảo đảm bạn sẽ thích, cửa cuốn đã kéo xuống. Hứa Thuận Hòa biết Dương Gia Thịnh lên ngủ, anh mở khóa cửa nhỏ dẫn em vào. Hứa Xương An nhìn quanh tiệm, hỏi: "Đại ca, sao anh không thuê tiệm lớn hơn? Nếu khách có chỗ ngồi ăn, chắc buôn bán còn đắt hơn ấy."
Hứa Thuận Hòa cười: "Chỗ lớn thì tiền thuê cao, anh chịu không nổi."
Em út đi vào trong tiệm, tò mò nhìn ngó, đi theo Hứa Thuận Hòa lên trên tầng, nhíu mày: "Trần thấp thế này, đại ca, anh ở đây thật à?"
Hứa Thuận Hòa vội nhắc nhỏ giọng, rồi nói: "Đây là phòng cậu nhân viên, em ấy đang ngủ, nói nhỏ thôi."
Chờ đến khi Hứa Xương An và vào phòng anh, khiếp sợ nhìn thấy căn phòng nhỏ đến mức vách ngăn còn không có, cậu đứng cạnh tấm ngăn còn có thể thấy rõ ràng phòng ngủ của cậu nhân viên bên cạnh.
"Sao một tí riêng tư cũng không có?!" Hứa Xương An nhỏ giọng oán giận.
Hứa Thuận Hòa vội vàng giải thích, bảo vì để khí lạnh dễ thổi qua.
Hứa Xương An càng kinh ngạc: "Anh trai, sao anh chu đáo cậu ta thế! Trời nóng thì bảo cậu ta dọn ra ngoài, hoặc lắp cái điều hòa chứ."
"Phòng chứa đồ nhỏ quá, muốn lắp điều hòa cũng chẳng có chỗ." Hứa Thuận Hòa nói, "Em để hành lý ở đây đi. Giường cho em ngủ, chăn đều sạch sẽ cả, mấy ngày nay anh ngủ dưới đất cũng được. Giường nhỏ quá, chật không nằm nổi hai người."
Hứa Xương An cũng không chối từ, trực tiếp ngồi lên giường, ngáp một cái rồi nói: "Sáng nay đi sớm quá, trưa phải ngủ bù một lát."
"Ừ, ngủ đi. Chiều dậy rồi đi chơi. Anh cũng chợp mắt một chút, sáng mai còn phải dậy sớm làm bánh."
Hứa Thuận Hòa định đi đun nước uống, vừa khép cửa ra ngoài đã thấy Dương Gia Thịnh đứng trước cửa phòng chứa đồ, nhẹ giọng hỏi: "Rồi sao?"
"Ừ." Hứa Thuận Hòa cũng đáp khẽ.
"Anh không nghỉ một lát à?"
"Anh xuống đun nước đã."
"Trong ấm còn nước ấm đấy, lấy một bát lớn mà uống đi, nhớ pha thêm ít nước nóng. Uống xong thì ngủ một chút, mai còn dậy sớm."
Hứa Thuận Hòa chẳng nghĩ ngợi gì, tự nhiên đưa tay xoa đầu hắn, dịu giọng: "Biết rồi. Em cũng ngủ thêm đi, vào phòng đi."
"Ừm." Dương Gia Thịnh ngoan ngoãn đáp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.