Hứa Thuận Hòa dịu giọng nói: "Ngủ đi, buổi chiều không cần đi đâu. Chút việc ấy, một mình anh làm cũng được."
Dương Gia Thịnh đột nhiên bật thốt lên:
"Em không nghỉ việc đâu!"
Hứa Thuận Hòa giật mình.
Dương Gia Thịnh mở to mắt, loạng choạng tìm điện thoại:
"Điện thoại em đâu? Em muốn gọi điện! Điện thoại em đâu?"
Người say thường chẳng nói có đầu có đuôi, Hứa Thuận Hòa đành đưa máy cho Dương Gia Thịnh, nhưng sợ hắn gọi lung tung nên hỏi trước:
"Em phải gọi điện thoại cho ai?"
"Cho mẹ em." Dương Gia Thịnh nói.
"Muốn nói gì?" Hứa Thuận Hòa ngồi xổm bên mép giường hỏi.
"Nói em không có nghỉ việc!" Dương Gia Thịnh nói lớn, "Em đâu có muốn nghỉ việc! Em làm rất tốt mà!"
Hứa Thuận Hòa bật cười, an ủi hắn: "Ngủ trước đi, tỉnh dậy rồi nói. Giờ không vội, điện thoại của em cũng hết pin rồi, anh sạc giúp em."
Thật ra nếu Dương Gia Thịnh có nghỉ, Hứa Thuận Hòa cũng không trách. Tiệm bánh bao này lương không cao, sáng dậy sớm, công việc cũng không tính là quá nặng, nhưng một ngày gộp lại cũng phải làm sáu, bảy tiếng, lại còn không có ngày nghỉ. Vì vậy mà chẳng mấy khi tìm được người trẻ làm, thường chỉ có mấy dì lớn tuổi chịu vất vả mới vào làm. Mấy dì ấy chịu khó, sáng đến tiệm làm, trưa đóng cửa lại về nhà lo cơm nước, dọn dẹp, chăm sóc gia đình.
Bỏ ra 3000 tệ một tháng để thuê được một người chăm chỉ, nghe lời, sức khỏe tốt như Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952931/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.