Dương Gia Thịnh chẳng buồn để t@m đến ánh mắt kinh ngạc của những người đi đường, cứ thế chạy điên cuồng suốt mấy trăm mét.
Giữa đêm hè oi bức, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. Nhưng chỉ trong chốc lát, cơn gió đêm ùa qua đã hong khô hết, tựa hồ cuốn trôi cả hơi men trong người hắn.
Hắn dừng lại, ngay lập tức hối hận.
Sự hối hận như ngọn lửa bùng cháy, chỉ trong nháy mắt đã lan tràn khắp tâm can.
Làm sao hắn có thể nói với anh nhà như thế chứ!
Dương Gia Thịnh đứng chết trân một lúc, rồi quay đầu, từng bước từng bước đi về.
Nhớ tới ánh mắt cuối cùng mà anh nhà nhìn hắn, hắn chỉ muốn tự cho mình một cú đấm, hắn thật đáng chết.
Ngay từ ngày đầu tiên bước vào Bảo đảm bạn sẽ thích , anh nhà đã đối xử với hắn rất tốt, tốt đến không lời nào diễn tả được. Đến cả trong tình cảnh khó xử này, anh nhà vẫn suy nghĩ cho hắn, không đuổi việc hắn, còn giúp hắn thuê phòng trọ. Thế mà hắn lại có thể nói với anh những lời như vậy... Hắn quả thực lòng lang dạ sói. Hắn ỷ vào việc Hứa Thuận Hòa tính tình hiền lành, lại da mặt mỏng, mới dám ngang ngược làm xằng làm bậy. Hắn đúng là thằng mất dạy. Dương Gia Thịnh lê từng bước nặng nề, đầu óc rối tung. Hắn nhớ lại lời Dương Quốc Tráng nói ban sáng, rồi tự hỏi có phải mình nên hiểu chuyện một chút mà chủ động xin nghỉ không. Hắn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1953072/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.