“Được.” Matt gọi hai món ăn và một bát cơm dưới lời giới thiệu của Quý Mông, anh ấy cười lộ ra hàm răng trắng: “Anh ăn khá nhiều, Tiểu Mông, em muốn ăn gì thì tự gọi nhé.”
Quý Mông nghĩ tới sức ăn có thể quét sạch mọi thứ của Matt trong buổi họp lớp, cô im lặng nhận lấy thực đơn.
Đồ ăn bên bàn họ vừa mới được bưng lên, bàn Lục Chỉ ở đối diện đã ăn xong, ba người tính tiền rồi rời đi.
Quý Mông nhìn bóng dáng cao lớn của chàng trai đang dần biến mất khỏi tầm mắt, bỗng nhiên một bàn tay có khớp xương rõ ràng vẫy vẫy trước mắt cô.
“Xem tới ngơ người luôn à?” Matt trêu.
Quý Mông cảm thấy mặt mình nóng lên, cô cụp mắt che giấu cảm xúc: “Không... Là bạn học có quen biết.”
Matt tin và gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: “Cùng lớp à?”
“Ừ.” Quý Mông dừng lại một lát rồi bổ sung: “Cùng bàn.”
Matt nghe vậy thì nhướng mày: “Wow, rất đẹp trai đấy!”
Giọng điệu của anh ấy chỉ là lời khen ngợi đơn thuần, không có ý khác nên Quý Mông cũng không nói tiếp nữa.
Ăn xong cơm, Matt về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều anh ấy còn định đến khu khác dạo chơi, Quý Mông quay về trường.
Mới vừa vào lớp, Trì Sư đã chạy đến hỏi cô ăn thế nào.
Quý Mông nói thẳng: “Cũng tạm, quán mà bọn mình hay đến đó.”
Trì Sư xoa đầu cô: “Không hổ là cậu.”
Quý Mông khó hiểu, cô về chỗ của mình và nằm lên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quý Mông không ngủ, sau khi nhắm mắt lại, các giác quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-chim-trong-tinh-yeu-a-tuu/189496/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.