Thời gian thấm thoát trôi qua, hè cũng đã chuyển thu.
Khi mọi người trong vòng tròn hào môn nghe được tin tức về Văn Kỳ Sâm lần nữa, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, ai cũng không thể ngờ được một người như Văn Kỳ Sâm lại bị bắt vào cục cảnh sát.
“Trời ạ, tội trạng của Văn Kỳ Sâm nhiều đến mức hai bàn tay cũng đếm không xuể.” Hà Lam vừa cầm điện thoại vừa chậc lưỡi hai tiếng, quay đầu nhìn Khúc Thanh Trú đang ra ngoài chơi cùng mình: “Tiểu Khúc, cậu nói xem, anh ta bị xử mấy chục năm liệu còn có cơ hội ra tù rồi làm lại từ đầu không?”
Dù trong giới có lời đồn rằng chứng cứ buộc tội Văn Kỳ Sâm đều do Văn Tê Hạc cung cấp, mục đích có thể là nhằm vào Tập đoàn Bách Đốn, nhưng cuối cùng thì đó cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ, không ai có bằng chứng rõ ràng.
Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng, dù là những người trẻ hay các bậc trưởng bối thế hệ trước, đều dè chừng Văn Tê Hạc thêm vài phần so với lúc trước.
Nếu phải nói thật lòng, Hà Lam có linh cảm rằng vụ này chắc chắn có dấu tay của Văn Tê Hạc, lúc trước khi Từ Băng cầm dao xông vào, không chỉ nhà họ Từ mà cả Thẩm Trạch có liên quan cũng gặp rắc rối, từng người một không ai dám đến trước mặt Thời Huỳnh khóc than xin xỏ.
Khúc Thanh Trú đang xem thông tin về buổi hòa nhạc mà Giang Túy gửi tới, nghe thấy câu hỏi của Hà Lam thì suy nghĩ một lúc, nửa đoán nửa hy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-chim-vi-em-lang-do/2741074/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.