Thiếu niên áo trắng ta trông rất quen mặt kia trên chiến trường bị Phượng Triều Văn hất khỏi yên ngựa chỉ bằng một đòn, tướng sĩ Đại Trần hợp lực cứu hắn về.
Sau khi Thái tử về doanh trại, tâm trạng đã khá hơn.
Ta đứng ngoài trướng soái, chặn Điền Bỉnh Thanh lại, nói bóng nói gió: “Điện hạ có lòng ái mộ nhân tài là tiểu tướng áo trắng ấy à?”
Điền Bỉnh Thanh lườm ta, dáng vẻ cứng rắn khó lay động, lách qua ta bưng thẳng trà nước vào trong.
Ta nghĩ mãi không hiểu nổi, lại tự kiểm điểm gần đây chuyện gì cũng thuận theo Thái tử điện hạ, không hề cố chấp làm theo ý mình hay phản kháng kịch liệt gì cả. Cũng chẳng biết ai trêu chọc cặp chủ tớ tính tình cổ quái này, khiến hai người họ hôm nay cứ lấp lửng với ta.
Vũ Khác dắt chiến mã đi qua trước trướng soái, bị ta nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tay áo: “Tướng quân đi đâu đấy?”
Hắn ra sức giằng áo lại từ trong tay ta: “Tắm cho ngựa!” Đầu quay sang một bên, keo kiệt không chịu nhìn ta lấy một cái.
Ta sờ lên mặt mình, thực tình ta quên chưa nhắc, Phượng Triều Văn nói quả không sai, Vũ Khác tướng quân vẻ ngoài rất xinh đẹp, so với tiểu tướng áo trắng của Đại Trần kia còn dịu dàng hơn mấy phần, nhưng bài binh bố trận thì lợi hại vô song, khiến người ta phải cảm thán thốt lên đúng là tạo hóa vô thường.
Năm ngoái ta cậy được Phượng Triều Văn thiên vị, toàn bắt nạt hắn, quan hệ với đồng sự rơi vào bế tắc, quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-khang-chi-chem/267661/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.