Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bảo nhi liền khoác áo chạy đến bên giường.
“Đại ca, huynh tỉnh chưa?” Bảo nhi nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Trần Mục Phong mở mắt khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Đại ca, ta nghĩ suốt một buổi tối, ta xem chuyện này hay là thôi đi, coi như không có phát sinh qua, ta sẽ mau chóng biến mất trả lại huynh tự do.” Bảo nhi nhỏ giọng nói.
“Muội vừa nói cái gì?” Thanh âm Trần Mục Phong rất lạnh, Bảo nhi tự nhiên sợ run cả người.
“Đại ca, huynh nổi giận?” Bảo nhi không dám nhìn thẳng.
“Bảo nhi, muội không biết trinh tiết nữ hài tử là quan trọng nhất sao?” Trần Mục Phong lạnh lùng hỏi tiếp.
“Biết!” Bảo nhi khẳng định đáp.
“Vậy muội ~~~” Trần Mục Phong cả người kích động.
“Đại ca, mặc dù trinh tiết rất quan trọng, nhưng mà nếu như chỉ vì cái…này mà trói buộc hai người như vậy quá tàn nhẫn. Huynh một mực muốn lấy gậy trúc, nếu vì cái…này mà không thể sống chung một chỗ, huynh cả đời sẽ tiếc nuối, đến già huynh nhất định sẽ hối hận.” Bảo nhi nói, “Huynh đã chiếu cố ta, cuối cùng ta không thể cứ hại huynh như vậy, làm người phải phúc hậu, không thể lấy oán trả ơn.”
“Không được.” Trần Mục Phong nói.
“Tại sao không được?” Bảo nhi nghi hoặc.
“Không tại sao, tóm lại không được. Từ hôm nay trở đi muội an tâm làm Thiếu nãi nãi Trần gia đi!” Trần Mục Phong trơ mắt nhìn Bảo nhi nói.
Bảo nhi lắc đầu, Trần Mục Phong đột nhiên đến gần Bảo nhi, Bảo nhi nhất thời không đề phòng, bất giác lui lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2394999/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.