Sáng sớm ngày hôm sau, chị em Nhạc gia đến gặp Bảo Nhi, nhìn thấy đôi mắt nàng hồng hồng, cộng thêm khuôn mặt trắng nõn nom y hệt con thỏ. Ăn xong điểm tâm, cô vợ mới của Nhạc Kiến Thần mang tới ít túi hương tự tay làm. Bảo Nhi thực sự không khách khí, đeo hết lên trên người.
Sau đó theo Trần phu nhân tới chỗ Trương Bá Hành, Nhạc lão gia, Nhạc phu nhân, Cố phu nhân chào từ biệt.
Nhạc gia tỷ muội luyến tiếc Bảo Nhi, cả bọn mắt nước mắt lưng tròng.
“Ôi, hai tỷ đừng như vậy mà!” Sau đó len lén nói thầm vào tai Nhạc Kiến Đường: “Đường Đường, tỷ đang giả bộ ‘lê hoa đái vũ’ (*) đấy à? Quá muộn, Cố tam thiếu đã thấy bộ mặt thật của tỷ rồi.”
(*Lê hoa đái vũ: miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị: “Lê hoa nhất chi xuân đái vũ” [Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân])
Nhạc Kiến Đường nhấc tay nện nàng một phát, “Nói bậy bạ gì đó, lãng phí nước mắt của ta.”
“Ha ha, tỷ xem đi, ta đã nói mà, hình tượng bà cô đanh đá này coi bộ phù hợp với tỷ hơn.” Bảo Nhi vừa cười vừa chọc.
“Nhan Bảo Nhi, nha đầu chết tiệt kia!” Nhạc Kiến Đường trừng nàng, bĩu môi: “Yên tâm đi, ngày muội thành thân ta nhất định sẽ tới dự.”
“Được thôi, nhớ phải mang lễ vật đó nha!” Bảo Nhi gật đầu, nghiêm trang căn dặn.
“Ta không quen biết muội.” Nhạc Kiến Đường cũng cười.
“Không quen biết cũng chả sao, có lễ vật là được.”
Trần phu nhân đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2395085/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.