Mấy cô nương ôm y phục ôm chạy thục mạng, được một đoạn thật xa, chắc mẩm rằng không có ai đuổi theo mới dám dừng lại thở dốc.
“Liên lụy mọi người.” Quỳnh Thai cảm thấy áy náy.
“Quỳnh Thai, đã nói mã hậu pháo là vô ích mà! Co điều cũng chẳng thể nói là liên lụy được, ta thật sự muốn nhìn xem bộ dạng khốn quẫn của cái tên súc sinh kia lúc bị người ta nhìn thấy hắn trần truồng nha, ta thấy sau này chắc hắn không dám ra khỏi cửa đâu.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Trần tiểu thư, gia đình tên họ Tào này rất có địa vị, ta xem mọi người vẫn nên trốn đi đi!” Quỳnh Thai lo lắng.
“Địa vị? Sợ quá à, chúng ta về nhà trốn thôi!” Bảo Nhi nói, cả đám quăng bộ y phục xuống vũng nước bẩn ở góc đường, xong xuôi liền bỏ chạy. Kết quả từ đâu hai bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt họ.
Mấy cô gái đồng loạt vỗ ngực, không đợi bọn họ hỏi, đối phương đã lên tiếng trước.
“Bảo Nhi, không nói tiếng cám ơn sao?” Đêm nay trời không trăng, nên chẳng thấy được khuôn mặt kẻ vừa cất tiếng.
“Cám ơn.” Bảo Nhi nói xong, đang định rời đi, đã thấy người nọ tiến đến trước mặt, so với mình có vẻ cao hơn rất nhiều, ắt phải ngang cỡ Trần đại thiếu.
“Ta nói xong rồi, làm phiền nhường đường.” Bảo Nhi chẳng buồn ngẩng đầu.
“Bảo Nhi không biết câu “tích thuỷ chi ân dũng tuyền tương báo” (*) sao?” Thanh âm nọ mang theo ý cười.
(*Đại khái là: nhận một giọt ân tình, đáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2395100/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.