Sau khi Thời Hoằng Tinh đi vào phòng ở lầu một đóng cửa lại, chỉ còn Thường Tiểu Gia đứng ở cầu thang lầu hai chờ Tạ Lệ.
Tạ Lệ ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghĩ thầm Thường Tiểu Gia sợ tối cho nên nhất định phải chờ anh.
Anh không nhanh không chậm lên lầu, mãi đến khi đi tới trước mặt Thường Tiểu Gia thì đột nhiên Thường Tiểu Gia nắm tay anh đẩy vào tường, ngay sau đó thân thể mềm mại ấm áp đè lại. Thường Tiểu Gia dùng sức cắn chặt đôi môi anh.
Tạ Lệ tiếp nhận nụ hôn của cậu, ôm eo cậu, tuy rằng không biết tại sao đột nhiên cậu phát rồ.
Thường Tiểu Gia hôn không có chương pháp gì, rõ ràng thiếu kinh nghiệm mà một mực duỗi lưỡi quấy nhiễu.
Tạ Lệ một bên động viên hôn cậu, một bên dùng tay sờ soạng eo cậu. Một lúc sau Thường Tiểu Gia trở nên thuận theo lên, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, anh nghe cậu phát ra giọng mũi nhẹ nhàng.
Tiếp tục hôn sâu đồng thời Tạ Lệ cũng giương mắt đánh giá bố cục lầu hai. Lầu hai không có tiền sảnh như lầu một, trên lầu hai có một phòng tiếp khách, hai bên góc dựa vào cửa sổ có quầy bar và một cây dương cầm, ở giữa có ghế sô pha và bàn trà.
Trong quầy bar có tủ rượu để các bình rượu màu sắc khác nhau, dương cầm đậy nắp lại, tuy rằng khắp nơi đều rất sạch sẽ, thế nhưng sạch sẽ này lại lộ ra quạnh quẽ, giống như lâu rồi không có ai ở.
Hai bên phòng tiếp khách có hai căn phòng, lúc này đã đóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-che-dau/990480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.