Thường Tiểu Gia nhìn chằm chằm vé tàu trong tay Tạ Lệ, đột nhiên vươn tay đoạt lại, không nói một lời xé làm hai.
Tạ Lệ ngồi thẳng, chăn từ ngực anh tuột xuống lộ ra thân hình hoàn mỹ, vết sẹo bên eo có thể thấy rõ ràng, ngực còn có dấu răng tối hôm qua Thường Tiểu Gia để lại. Ngữ khí anh tỉnh táo, nói: “Một tấm vé tàu, cần gì chứ? Khi nào đi mà chẳng được.”
Thường Tiểu Gia nói: “Tôi không muốn chạy xa như thế tìm anh ngủ, anh ở lại đây đi.”
Tạ Lệ nghiêng đầu nhìn cậu: “Thường thiếu cho tôi công việc sao?”
Thường Tiểu Gia nói: “Thường thiếu bao dưỡng anh.”
Tạ Lệ trầm mặc một chút, vén chăn xuống giường, anh nói: “Nếu như chỉ trên giường bao dưỡng, vậy thì không cần.” Nói xong, anh đi chân trần vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh của nhà nghỉ không có bồn tắm cũng không có buồng tắm riêng, chỉ có vòi sen, chính giữa phòng có một cái gương lớn.
Tạ Lệ mở nước tắm, nhìn thân thể đầy nam tính của mình trong gương, trào phúng cười một tiếng, nhắm mắt lại đem đầu chôn trong dòng nước nóng.
Một lát sau, Thường Tiểu Gia cũng đi vào, cùng anh chen dưới vòi sen, không gian nhất thời trở nên nhỏ hẹp.
Tạ Lệ lấy vòi sen xuống, phun nước vào thân thể Thường Tiểu Gia. Không bao lâu, Thường Tiểu Gia lại ôm lấy anh muốn hôn anh. Tạ Lệ ôm eo Thường Tiểu Gia, môi lưỡi dán vào nhau một lúc, sau đó anh buông cậu ra, tắt nước.
Tạ Lệ dùng khăn mặt giúp Thường Tiểu Gia lau nước trên người, Thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-che-dau/990483/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.