Lại vòng qua một khúc quanh, gió thổi mạnh hơn, xe điện xe ba bánh trên đường cũng nhiều hơn, Dư Tri Ý thả chậm tốc độ, nói với Lục Cảnh Niên: "Giúp tôi gọi điện cho Đàm Vĩ, nói chúng ta sẽ tới muộn một chút.
"
Lục Cảnh Niên cầm lấy điện thoại, nhắc anh lái xe cẩn thận chút.
Hắn bấm số gọi cho Đàm Vĩ, đầu dây bên kia liên tục vang lên những tiếng cười, Đàm Vĩ nói: "Không sao, các anh cứ từ từ, bọn em mới bắt đầu chuẩn bị.
"
Xe chạy ra khỏi đường lớn, xa xa đã nghe thấy tiếng sóng biển, gió mang theo vị muối thổi tới, rẽ vào một khúc cua, xuyên qua làng chài, bờ biển dài cùng những con sóng hiện ra trước mắt.
"Đây là Cửa Nam Loan, bây giờ không đủ thời gia, tôi dẫn anh dạo một vòng quanh biển.
" Dư Tri Ý nói.
Lục Cảnh Niên đã từng thấy biển, Tiểu Mai Sa ở Thâm Quyến, cảm giác không giống với biển nơi đây, ở nơi đây mở cửa ra là thấy biển, người ở đây mỗi đêm đều được sóng biển hát ru giấc ngủ, nhìn ra xa, thuyền đánh cá lẳng lặng chạy dọc bờ biển, ngọn đèn treo ở đầu thuyền, nước biển vỗ về bờ cát, trên bờ một nhóm người đang tụ tập, bên ngoài là rào chắn được xây bằng xi măng, mọi người ngồi trên lan can ăn vặt uống nước, tám chuyện hóng gió.
Một nửa hải đảo, một nửa thành trấn, một nửa lãng mạn, một nửa cuộc sống, nhìn từ trên xuống Cửa Nam Loan giống như một nửa hình trái tim, nếu đặt nó trước gương, sẽ được một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-du-huong/1620407/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.