Thục phi ngồi trên ghế kê đệm dày mềm gần đàn mộc, nhìn bữa tối đã công phu chuẩn bị trước mắt, vuốt ve phần bụng hơi nhô ra của mình, im lặng không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, nàng mới khẽ nói: "Thật không, đã đi Hoa Cảnh Điện hả? Buổi chiều lúc đưa bệ hạ bát canh, bệ hạ thật sự không nói gì khác sao?"
Thuỵ Châu ở một bên vội vàng quỳ xuống, hơi gấp gáp nói: "Nô tì nào dám nói dối chút nào. Hôm nay Hoàng thượng thật sự vẫn giống như ngày xưa, còn hết sức quan tâm tới thân thể nương nương và tiểu hoàng tử, căn dặn nô tì nhất định phải cẩn thận chăm sóc nương nương."
Thục phi cũng không trả lời, chờ Thuỵ Châu quỳ dưới đất đến run lẩy bẩy, lúc này mới nói tiếp: "Được rồi, đứng lên đi. Bổn cung chỉ hỏi thế thôi." Ngồi một lúc, lại nghĩ tới sự kiện mà mình vẫn luôn thắc mắc kia, "Nửa tháng trước, đêm đó... lúc Hoàng thượng rời đi, cũng thật sự không nói gì?"
Thuỵ Châu: "Dạ không ạ, không nói gì. Hoàng thượng uống trà một lát ở thiền điện rồi mang Liên công công rời khỏi."
"Lúc đó tâm trạng của Hoàng thượng nhìn thế nào?"
"Việc này..."
Lúc đó Thuỵ Châu sợ cuống cả lên nên nào có lòng dạ chú ý đến sắc mặt của Hoàng đế ra sao chứ.
Nhưng bây giờ phải khai báo với Thục phi, đành phải trả lời úp úp mở mở.
Thục phi luôn tin tưởng cung nữ thân cận mà mình tự tay dạy dỗ. Chỉ cho là nàng sợ mình tức giận nên ngôn ngữ không lanh lẹ, ngược lại cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-thien-tu/847873/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.