Triệu Thần Hi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Hạ Hàn lần nữa trong tình huống như vậy.
Người thanh niên kia bị mình dùng như con tin mà cưới vào cung, làm một nam phi chưa từng bao giờ được để ý tới, thế mà hiện tại giữa rừng binh khí và máu tanh, lại là người nhất quyết không buông tay.
Triệu Thần Hi nhìn vết rách nơi áo bào màu đen, cho dù bị bóng đêm bao phủ lấy, trên đó vẫn thấy vết máu đỏ thẫm khiến người khác hoảng sợ. Ngón tay kéo cổ tay hắn lạnh cóng nhưng vững vàng, trong tiếng truy sát ở sau lưng lại khiến hắn cảm nhận được một sự an bình kì lạ.
Ngay sau đó, chút an bình đó lại trở thành một trò hết sức giễu cợt.
Bộ hạ trung thành nhất của hắn, dùng tánh mạng tranh thủ thời gian cho hắn chạy trốn. Mà hắn lại dùng thời gian đó khăng khăng ở lại chờ ái phi của mình, muốn đem nàng cùng thoát khỏi biển lửa.
Nhưng phi tử hắn yêu nhất, nữ nhân nhu thuận trung thành, dịu dàng săn sóc mà hắn đặt ở đầu quả tim, vì an nguy của nàng, cho dù vào thời khắc nguy hiểm nhất của mình, cũng không quên lưu lại một nửa binh lính thiếp thân cho nàng. Nhưng cuối cùng lại chỉ điểm cho phản quân mai phục ở chỗ bọn họ gặp nhau.
"Bệ hạ." Tiếng thở hổn hển của Hạ Hàn cắt đứt suy nghĩ đang bay xa của Triệu Thần Hi, "Từ đây ngài đi trước đi, thứ cho thần tạm thời không thể đi cùng ngài. Qua chỗ này là có thể đến trạm dịch Hàn Động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-thien-tu/847880/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.