Họ không cần đi cả dặm đường rồi Karl mới bắt đầu theo đuổi một đề tài đã được biết trước. Nhưng Karl đã cho ngựa chạy, và khi cho xe chạy, anh thường không nói chuyện, vì vậy, anh đang tỏ vẻ kiên nhẫn một cách cứng nhắc, mắt nhìn trừng trừng dây cương phía trước mắt xuyên qua vòng cổ của lũ ngựa.
"Anh nghĩ em có nhiều điều muốn nói với anh, phải không Anna? Bây giờ, em có muốn nói không?"
Cô nhìn sang phía khác. Chắc chắn, cái hàm này sẽ cứng như đá. "Anh đã biết, anh còn muốn em kể gì nữa chứ?", cô nhìn xuống chân mình.
"Đúng không, những lá thư đó không phải do em viết?"
Với cái lắc đầu, cô trả lời không.
"Em cũng không biết đọc, không biết viết?" Cô tiếp tục lắc đầu thay cho câu trả lời.
"Vậy ai đã viết chúng?", anh hỏi, nhớ đến những lúc anh chạm tay lên chúng, mân mê chúng một cách trân trọng, với ý nghĩ rằng Anna đã chạm lên chúng trước anh.
"Là James."
"Là James à?" Karl nhìn cậu bé, ngồi đối diện với Anna, mắt chằm chằm về phía trước. "Em cố ý bảo nó viết thư vì em không biết viết chữ sao?"
"Em không bảo nó làm vậy."
"Ồ, vậy em bảo nó làm gì? Em dạy dỗ thằng bé bài học như vậy sao?"
"Chúng em đã đồng ý với nhau. Chỉ vậy thôi! Chúng em muốn đi khỏi Boston và tìm một nơi khác để sinh sống. Chính James đã phát hiện mẩu quảng cáo của anh và đọc cho em nghe. Chúng em quyết định sẽ cùng nhau khiến anh phải kết hôn với em."
"Cùng nhau quyết định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-say/2504500/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.