Đêm khuya, không chỉ Thẩm Minh Châu trằn trọc khó ngủ, mà Tạ Thanh Lâm cũng vậy.
Không nói rõ được, chỉ cần nhắm mắt, hắn lại thấy đôi mắt trong veo sáng ngời của Thẩm Minh Châu đầy nỗi buồn. Dù miệng nói cảm tạ, nhưng nàng hận không thể tránh hắn xa trăm thước.
Ban ngày, hắn gần như không dám nhìn thẳng vào vành mắt đỏ hoe của nàng, sợi tóc đen vương trên má, càng không dám nhìn những ngón tay trắng mảnh vì buồn bã, nắm khăn tay lau nước mắt.
Hắn đứng bên nàng, lòng bàn tay siết chặt chiếc khăn lụa nàng từng thêu cho, khi v**t v* vẫn cảm nhận được hoa văn mềm mại tinh xảo, cảm giác chưa từng có.
Cả đêm, Tạ Thanh Lâm trăn trở, không sao ngủ được. Đến khi tiếng trống canh ba từ xa vọng lại, hắn mới như nghĩ ra điều gì.
Trước đây, Thẩm Minh Châu chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt ấy. Ngày thường, ánh mắt nàng đầy ngưỡng mộ và e lệ, giọng nói dịu dàng vui vẻ, như thể mọi lời hắn nói nàng đều ghi lòng tạc dạ, hắn nói gì nàng cũng tin.
Nhưng lúc ban ngày, ánh mắt nàng rõ ràng mang nỗi buồn sâu sắc, khi hắn đưa khăn lụa qua, nàng hoảng hốt lùi lại như tránh rắn rết. Sự lùi bước nhỏ bé ấy khiến Tạ Thanh Lâm nhạy bén nhận ra – nàng đang sợ hắn.
Chuyện này chưa từng xảy ra, khiến Tạ Thanh Lâm bất an. Hắn mở mắt trong đêm đen, đôi mày lạnh lùng, ánh mắt thường ngày thanh cao giờ lộ vẻ hoảng loạn.
Là tài tử nổi danh kinh thành, trí nhớ hơn người là ưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-tuong-nam-nguyet-kim-an/2986841/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.