Tại Giang phủ, Giang mẫu vừa về chưa lâu đã nghe tiếng động ngoài kia, lại bị tức đến đau đầu, lười biếng sai nha hoàn đi xem.
Một lúc sau, chỉ thấy nha hoàn run rẩy mang về lễ vật bà đưa đến Tạ phủ. Gửi quà mà bị chủ nhà trả lại, không nhận lễ, rõ ràng là tát vào mặt bà!
Giang mẫu tức đến kêu ai oán trên ghế, khiến đám người hầu xung quanh hoảng loạn. May có người lanh lợi nhớ ra, vội đi gọi thiếu gia và mời lang trung.
Bên này, Giang Thiếu An dù phiền lòng với lời mẫu thân, nhưng vẫn đặt chữ hiếu lên đầu. Nghe bà gặp chuyện, hắn vội bỏ sách, hốt hoảng chạy đến chính sảnh hỏi tiểu đồng về chuyện hôm nay, người kia ấp úng, Giang Thiếu An thấy lễ vật bị trả, nổi giận, lo mẫu thân ở kinh thành đắc tội ai, mới biết đầu đuôi câu chuyện.
Giang mẫu vẫn ỷ vào uy thế thường ngày ở nhà, khoe ra dáng chủ mẫu, mở miệng nói:
“Tạ gia là cái thá gì, dám…”
Nhưng chưa dứt lời, đã thấy Giang Thiếu An ánh mắt giận dữ nhìn bà, giọng điệu mang chút âm trầm kìm nén, khiến bà nhớ đến trượng phu Giang phụ lúc nổi giận, bất giác rụt cổ.
Nhưng nghĩ đến quốc pháp gia quy, chữ hiếu đứng đầu, Giang mẫu lại không sợ. Từ khi sinh nhi tử này, bà gần như ngang ngược trong Giang gia. Dù giờ không còn chế độ cử hiếu liêm*, nhưng quan viên bất hiếu sẽ bị vào ngục. Bà tức giận cười lạnh, mắng:
“Con nhìn ta bằng ánh mắt hỗn xược gì thế!”
*Cử hiếu liêm: là một chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-tuong-nam-nguyet-kim-an/2986844/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.