Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Lúc này tuy Đại trang chúa ưng thuận nhưng khi đến việc biết đâu không giở quẻ. Dù Đại trang chúa không có lòng muốn giết tại hạ rồi bấy giờ mới nảy ra ý kiến đó thì sao?
Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp :
- Chúng ta kết bạn hoàn toàn trông vào hai chữ chính nghĩa. Vũ Văn huynh mà không tin Thẩm mỗ thì khó nói quá. Nếu quả đúng như lời Vũ Văn huynh thì Thẩm mỗ không nghĩ ra được Vũ Văn huynh dùng cách gì để đề phòng?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Có chứ, nhưng không hiểu Đại trang chúa có ưng thuận chăng?
Thẩm Mộc Phong giục :
- Vũ Văn huynh thử nói nghe.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tiểu đệ đã có một thứ kỳ vật, chỉ cần Đại trang chúa nuốt vào...
Thẩm Mộc Phong biến sắc ngắt lời :
- Vũ Văn huynh bảo Thẩm mỗ uống thuốc độc chăng?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Cái này không phải là thuốc độc. Những người dùng độc trong thiên hạ chẳng ai bằng Độc Thủ Dược Vương. Đại trang chúa lại có môi thâm giao với Độc Thủ Dược Vương mà tại hạ cho Thẩm đại trang chúa uống thuốc độc thì có khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi :
- Không phải độc dược thì là vật gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đây chỉ là một trái cây tên gọi vô tâm quả sinh trưởng ở trong hang thẳm núi Thiên Sơn.
Thẩm Mộc Phong đặng hắng một tiếng rồi hỏi :
- Vô tâm quả có diệu dụng gì?
Vũ Văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-chi-than-cong/1299974/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.