Triệu Cảnh Thiên dưới sự vội vàng vung lợi kiếm lên đón đỡ, âm thanh kịch liệt vang vọng, lợi kiếm rời khỏi tay, hai tay bị đánh nứt, thân thể mất khống chế, lảo đảo lui lại mấy bước ngửa mặt ra sau rơi xuống vách núi.
Khương Phàm thu tàn đao, cũng thả người nhảy xuống vách núi.
- Công tử!!
Hai vị học viên khác nghe được tiếng binh khí va chạm, vội vàng xua tan hỏa diễm tìm kiếm, nhưng đâu còn có thân ảnh của Triệu Cảnh Thiên.
- Đây là Kiếm của công tử.
Nữ học viên ở bên bờ vực nhặt được bội kiếm của Triệu Cảnh Thiên, vội vàng hướng xuống nhìn quanh, nhưng ngoại trừ nước sông đang lao nhanh thì không có cái gì nữa.
- Người đâu? Làm sao không có?
Nước sông lao nhanh ù ù điếc tai.
Khương Phàm ở đáy sông cứng rắn kéo lấy mắt cá chân của Triệu Cảnh Thiên, không để cho hắn lộ ra trêи mặt nước, thuận nước sông mãnh liệt hướng về phía trước.
- Ô ô ô...!
Triệu Cảnh Thiên kịch liệt giãy dụa, nhưng nước sông chảy xiết, mắt cá chân lại bị nắm chặt, hắn cũng chưa từng trải qua tình hình như vậy, làm sao nghĩ ra cách gì thoát khốn.
Khương Phàm ngừng thở, kéo lấy Triệu Cảnh Thiên xuôi dòng nước, hai tay sôi trào ngọn lửa màu vàng óng, kịch liệt thiêu đốt ở dưới đáy sông.
Mắt cá chân Triệu Cảnh Thiên như muốn bị hòa tan, hắn đau đớn kêu rêи thê lương thảm thiết.
Nhưng vừa mới há mồm, nước sông lại chảy ngược, hắn sặc đến kém chút ngạt thở.
Hắn không biết bơi, càng không biết địch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/1909079/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.