- Đã chờ ngàn năm, vậy thì chờ ta thêm mười năm nữa. Ta sẽ tận hết khả năng, giúp nàng tỉnh lại.
Khương Phàm nhẹ vỗ về nắp quan tài ngọc, nhìn nữ tử đang ngủ say.
Hắn mặt mỉm cười, nhưng nước mắt lại trượt xuống.
Ngàn năm.
Nàng đã cô độc đợi ta ngàn năm trong quan tài ngọc lạnh giá này. Ta sao có thể để nàng thất vọng được.
Ta không chỉ muốn để nàng sống lại, ta còn muốn ôm nàng, lại trèo lên Bách Tộc chiến trường, lại nhìn chư thiên thần ma, ta phải bồi nàng, quan sát trăm vạn núi sông Thương Huyền này, để vạn tộc triều bái, thương sinh chúc phúc.
Chúng ta cùng nhau, lấy lại hết thảy những thứ đã từng thuộc về chúng ta!
Hinh Nhi, chờ ta... chờ ta mười năm...
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Khương Phàm rời khỏi tổ từ, Kiều Linh Vận dung hợp tinh huyết Chu Tước đang tiến hành thức tỉnh cực kỳ quan trọng.
Kiều Vô Hối tự mình ở bên cạnh, quan sát tình huống của nàng.
- Huyết mạch thức tỉnh rất tốt, đạt được hai Thiên Hoàng truyền thừa. Nhưng còn không có thức tỉnh Chu Tước truyền thừa, ta chờ một lúc lại kích thích cho nàng một chút huyết mạch.
Khương Phàm nhẹ gật đầu, rời khỏi u cốc, chuẩn bị đến các vùng bảo điện, dược viên Kiều gia đi dạo.
- Linh Vận đâu?
Kiều Thiên Mạch đoàn ở ngoài cấm địa, vừa nhìn thấy Khương Phàm cũng nhanh bước nghênh tới.
- Nghỉ ngơi bên trong tổ từ.
- Muội ấy không sao chứ?
Hôm nay Kiều Thiên Mạch mới biết tối hôm qua muội muội bị Khương Phàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/1910200/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.