Nhưng từng bóng người lần lượt đập vào mi mắt, từng mắt lạnh lùng, ý thức hắn trong nháy mắt đã từ thâm không kéo đến hiện thực.
Khương Phàm?
Đông Hoàng Toại?
Âu Dương Vân Quyệt vẫn ngắm nhìn xung quanh, nhìn từng gương mặt lạ lẫm lại quen thuộc, mà tất cả đều mang theo sát ý, khiến tim hắn lập tức chìm đến đáy cốc.
Ta bị bắt?
Đáng chết, ta đường đường là Nhị trưởng lão Quang Mang Thần Điện lại bị bắt sống?
Thảm rồi!
Rơi xuống trong tay đám người Khương Phàm, chỉ sợ sống không bằng chết!
- Tỉnh? Ngươi ngủ thật lâu nhỉ.
Đông Hoàng Càn thâm trầm cười lạnh, một bàn tay đưa lên, xuất hiện một cái lỗ đen không gian, theo hắc ám dần dần tản ra, bên trong xuất hiện một cái đầu như ẩn như hiện.
Rõ ràng là đầu của Chu Nguyên Bá!
- Chu Nguyên Bá? Các ngươi... Các ngươi...
Âu Dương Vân Quyệt khó có thể tin được mà trừng to mắt.
- Ngươi đã ngủ ba tháng, bên ngoài xảy ra không ít chuyện. Muốn nghe không?
Đông Hoàng Càn khống chế cái đầu, nhếch miệng lên một đường cong tàn nhẫn.
- Xích Thiên Thần Tôn trở về rồi?
Âu Dương Vân Quyệt giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cơ thể rách rưới quá mệt mỏi, ngay cả cảnh tượng trước mắt đều bỗng nhiên mơ hồ, lại bỗng nhiên rõ ràng.
Đông Hoàng Càn chuyển tay phong cấm lỗ đen:
- Ngươi muốn hỏi cái gì, trước tiên cần phải trả lời chúng ta mấy cái vấn đề. Ngươi trả lời tốt, chúng ta lại trả lời ngươi.
Âu Dương Vân Quyệt mệt mỏi ngồi dưới đất, cảnh giác nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/1912531/chuong-2395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.