Luân Hồi bí cảnh đã có từ lâu, hoàn cảnh phong bế, cho nên khắp nơi đều có thể nhìn thấy các loại linh quả bảo dược thần kỳ, có một số sẽ còn chôn giấu tại một vài vùng đất thâm thúy, yên lặng sinh trưởng mấy trăm đến hơn ngàn năm.
Đúng là bảo địa!
Chỉ là Khương Phàm tạm thời đều không để ý đến, việc cấp bách vẫn là đi tìm Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa trước.
Chỉ có khi tìm được mới có thể buông tay buông chân, cùng Chí Tôn Kim Thành giết thật sảng khoái.
- Ở nơi đó!
Khương Phàm rời khỏi tầng mây, nhào về phía núi bụi nơi xa.
Giữa ba ngọn núi cổ lão đè ép nhau có một hẻm núi vặn vẹo đen kịt, bên trong âm khí âm u, sát khí cuồn cuộn.
Bên trong mấy ngàn mét gần đó đều không có cây cối hoa cỏ, hoàn toàn hoang lương.
Khương Phàm rơi xuống trước hẻm núi, cảnh giác nhìn một lát, vừa muốn đi đến bên trong, đột nhiên trong bóng tối sáng lên hai ngọn đèn lồng, ngay sau đó một cái miệng to như chậu máu bỗng nhiên lao ra.
- Ngọa tào!
Sắc mặt Khương Phàm kịch biến, là một con cự mãng vảy đen, răng nanh đều hiện ra hắc khí, trên cái đầu kia còn xuất hiện sừng rồng.
Sát khí bạo động, hắc ám xâm nhập.
Cự mãng giãy dụa thân thể to béo xông ra hẻm núi, giương miệng to muốn nuốt về phía Khương Phàm.
Khương Phàm kinh hồn né tránh, liên tiếp phóng lên mấy chục lần, hung hiểm thoát khỏi.
Rống!
Cự mãng ngẩng đầu gào thét, phát ra tiếng long ngâm chân thực giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dai-chi-ton/25218/chuong-1126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.