Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
Cố Ảnh thật sự bội phục việc anh lý giải hành động lễ phép của cô thành ý như vậy: "Người không để ý tới người khác là anh mới đúng chứ?"
"Cái này cũng có thể trả đũa được hả?" Giang Tuân nhướng mày.
"..." Trước kia Cố Ảnh rất ít khi im lặng như vậy trước mặt anh: "Anh có độc à?"
Giang Tuân hơi nâng mí mắt: "Mắng chửi người là không đúng."
"..." Đoạn nói chuyện khó hiểu này kết thúc bằng sự yên lặng của Cố Ảnh.
Còn một lúc mới tới bữa ăn, trên màn hình lớn của sân khấu phát đủ loại ảnh đáng yêu của Táo Nhỏ, người bên dưới trò chuyện vô cùng nhiệt tình.
Bàn này của Cố Ảnh chỉ có hai cô gái, cô gái còn lại cũng yên lặng ngồi trên ghế nhìn màn hình như cô vậy.
Đề tài nói chuyện trên bàn dần dần cởi mở hơn, không biết ai nói ra tin tức gần đây một vị nữ thần quốc đảo xuống biển*, đám đàn ông có vẻ như đã tìm được đề tài chung, rối rít nói tới cái nhìn của bản thân với chuyện này.
*Xuống biển: Tiếng lóng, ý chỉ chuyển sang làm gái, quốc đảo ở đây ý chỉ Nhật Bản (nữ thần quốc đảo với hội con trai thì chắc mọi người biết là gì rồi đó :))
Bỗng có người hỏi: "Giang Tuân, cậu đã xem chưa?"
"Chưa." Cố Ảnh nghe anh uể oải trả lời.
Cô thoáng dừng suy nghĩ, cảnh tượng này tự dưng khiến Cố Ảnh nhớ đến một chuyện rất cũ.
Năm lớp mười hai ấy, điện thoại hãng trái cây nổi tiếng nào đó đưa ra kiểu máy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-dat-tung-buoc/2598803/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.