Khi Giản Đăng thức dậy thì trời đã sáng, tất nhiên bầu trời vẫn tối đen, chỉ là sáng hơn ban đêm một chút thôi.
Hình Thiên dẫn đầu chạy qua vùng đất hoang vu, Giản Đăng ngơ ngác nhìn cảnh vật tuột nhanh về sau trên màn hình một hồi, đầu cậu mới dần tỉnh táo hơn.
"Dậy rồi à?"
Hoắc Yến Hành ngồi trên ghế chủ điều khiển lập tức chú ý đến cậu, sau khi mở chế độ bán tự động điều khiển lên thì anh đi đến trước mặt của Giản Đăng: "Rửa mặt trước đi, rồi mình ăn cơm."
Nhận lấy máy làm sạch di động, tầm mắt Giản Đăng dừng lại trên hộp giữ nhiệt vẫn còn đọng hơi nóng: "... Ở đâu ra vậy ạ?"
Nút không gian không thể bảo quản thực phẩm tươi sống, còn cái nơi hoang vắng như thế này thì cậu cũng chẳng trông mong gì. Giản Đăng đã sẵn sàng dùng dịch dinh dưỡng, dù sao trước đó cậu cũng đã dùng không ít.
"Bọn Hồ Dương liên lạc với bên ngoài được rồi." Hoắc Yến Hành điềm tĩnh đáp, anh mở hộp giữ nhiệt ra rồi bày lên bàn của Giản Đăng: "Bọn anh đã tạm thời thiết lập một bộ khuếch đại tín hiệu, sau khi định vị thì có thể thả các gói hàng vào."
Giản Đăng khẽ gật đầu, cậu cũng chỉ tò mò nên mới hỏi một chút chứ không để trong lòng.
Nhưng khi Giản Đăng xuống cơ giáp lại không nghĩ như vậy nữa.
Vì khi đã liên lạc được với bên ngoài, sau khi biết được độ nghiêm trọng của sự việc thì sẽ phái đến rất nhiều chi viện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-duong-cau-ay-khong-muon-yeu-duong/2721541/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.