Sát ý của Lạc Long Nhân khuếch tán lan rộng ra. Tứ tinh kiếm ý quyết đoán sát phạt. Hắn giơ cao kiếm chỉ thẳng mặt Phong.
- Ngươi là Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn Phong!
Phong hừ một cái quay sang:
- Thằng ngu nào kêu ta đó?
- Thằng ngu kêu ngươi đó!!!
Giận quá hóa ngu, anh hùng Thiên Linh giới được dịp cười bò. Có người đi to tiếng: ”Người ta hỏi nói hắn là thằng ngu nào thì lại tự nhận mình là thằng ngu. Thông minh quá đệ nhất thiên tài ơi!”
Vừa nói xong thì người đó đã lỉnh mất. Phong nghe giọng quen quen, là tên võ giả đã bị thôn phệ và được Phong cứu. Người này bị Cổ Ma Tộc đoạt xá mà vẫn có thể cầm cự được một hồi. Có thể đào tạo. Phong tặng hắn mấy viên tinh thần đan nên giờ hắn đã hầu như khỏi hẳn. Hắn tên Trần Tự Ngọc Sơn. Là em của Trần Tự Ngọc Minh. Phong không quay đầu nhìn Ngọc Sơn chỉ mỉm cười bước đi mặc kệ Lạc Long Nhân đang đỏ mặt tía tai.
- Đứng lại!
Phong bực mình trừng mắt.
- Tụi Lạc tộc chúng mày loạn đủ chưa? Đừng cản đường ta làm giàu có được không?
- Đứng lại!!!
- Tại sao ta phải đứng lại. Lão tử là trận pháp sư, không thích đánh đấm. Đừng cản đường của ta.
- Ngươi không nôn ra số linh thảo và binh khí đã nuốt thì đừng hòng rời khỏi nơi này.
- Ta nuốt linh thảo của ngươi hồi nào? Lấy binh khí của ngươi hồi nào?
- Là 6 ngày trước ngươi đã nhổ cả vườn linh thảo, sau đó một ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-khi-than-ton/2419129/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.