Cho đến ngày hôm sau trước khi rời giường, Hạ Nam Chi rúc vào trong lòng Tạ Thầm Ngạn chưa từng rời đi, chỉ cần bàn tay anh dời khỏi cái bụng nhỏ lạnh lẽo một giây, môi cô lại dẩu lên hừ khẽ vài tiếng, vô hình trung khảo nghiệm lực tự chủ của người đàn ông.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, từng sợi nắng rải đều lên tấm chăn mỏng ở cuối giường.
Khi phòng ngủ trở nên sáng sủa, lông mi Hạ Nam bỗng nhiên run rẩy, dần dần tỉnh ngủ.
Vừa mở mắt ra, cô lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh của người đàn ông.
Chưa đợi cô mở miệng.
Tạ Thầm Ngạn đã hờ hững đẩy đôi chân thon dài trắng nõn đang treo trên thắt lưng anh ra, đứng dậy xuống giường, động tác không mang theo chút thương hoa tiếc ngọc.
Hoàn toàn khác biệt với anh của đêm qua.
Quả nhiên, lòng tốt của cậu cả nhà họ Tạ chỉ có thể duy trì trong vài giờ ngắn ngủi đã hết hạn.
Hạ Nam Chi liếc mắt nhìn, mới bảy giờ sáng, cũng lười quan tâm là anh có đi làm hay không.
Cô lại vùi mặt vào gối đầu tiếp tục ngủ thêm nửa tiếng nữa, đợi cơn đau nhức khó chịu trong cơ thể dần dần dịu đi, mới mơ màng bò dậy khỏi chăn, vào phòng vệ sinh sửa soạn chốc lát.
Lúc đi ra, bên kia bàn ăn đã truyền đến mùi cháo nức mũi.
“Cháo ngọt này là anh nấu à?”
Nhìn thấy người đàn ông đang rửa tay trong bếp, Hạ Nam Chi có chút kinh ngạc.
Tạ Thầm Ngạn xoay người, rút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-lua/1709543/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.