“Có thích khách!”
Lục Minh Triêu đứng bên cạnh Chu Dục thấy vậy, lập tức chạy lên trước chắn Chu Dục, khi hắn hô lên, Phong Ngôn đồng thời tung người ra, mũi kiếm chói lóa xé gió lao tới!
“Tử Phi Song Nguyệt?!” Yến Bình Phi nghe tiếng chạy đến, vừa thấy thích khách liền hô lên!
Một thân lãnh đạm che mặt lại, hai tay quấn hai dải gấm hồng bạch, ánh mắt sắc bén tựa như ánh trăng, làm cho người ta như rơi vào ác mộng kinh hoàng!
Nghe tiếng Yến Bình Phi hô lên, mọi người trên hồ đều bị hù sợ!
“Bảo vệ Tam hoàng tử!” Thấy giao chiến kịch liệt trên mặt hồ, Yến Bình Phi chỉ huy thị vệ bốn phía. “Lập tức điều động nhân mã trong phủ, quan binh ở quan phủ gần nhất, toàn bộ đến Ngọc Quỳnh lâu!”
“Thì ra Vu Tử Yên chính là Tử Phi Song Nguyệt!” Đám quan lớn, phú thương ngồi trong đình đài, một tên phú thương béo vẫn còn khiếp sợ, liên tục vỗ ngực nói.
Mặt khác, mọi người còn đang bị bất ngờ giống như bị đánh thức, kinh ngạc hoàn toàn!
“Danh kỹ Vu Tử Yên là Tử Phi Song Nguyệt!”
“Khó trách bao nhiêu lâu nay mà không bắt được, thì ra là dùng tên giả ẩn thân ở Ngọc Quỳnh Lâu!”
“Thật là đáng sợ, chúng ta lại còn ngồi nghe tên giết người đánh đàn suốt mấy đêm!”
Các quan lớn, phú thương khác nghe vậy đều đổ mồ hôi lạnh, nói cũng may mà không có việc gì.
“Minh Triêu tiểu đệ, ngươi muốn làm gì?” Bên trong Tối Thượng đình, Chu Dục gọi Lục Minh Triêu.
“Bắt Tử Phi Song Nguyệt là trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-ngoc-giai-nhan-he-liet-thien-do-vuong-trieu/433222/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.