Rời khỏi văn phòng chính phủ, Lộc Minh giận dữ quay về trường quân đội. Hắn không bị xóa tên khi đang trong kỳ thực tập, thế nên vẫn quẹt thẻ vào cửa được.
Đương lúc nghỉ trưa, hắn chạy xồng xộc vào ký túc xá. Steven đang vùi đầu đọc sổ sách gì đó bên bàn, bị tiếng đẩy cửa làm giật mình. Cậu ta ngoái nhìn, gương mặt còn vương nét cười, trông thấy Lộc Minh Trạch mặt lạnh tanh lao thẳng vào phòng ngủ, chẳng buồn ngoảnh lại.
Steven chớp chớp mắt, nhìn phòng khách không một bóng người, ngỡ như mình vừa gặp ảo giác.
Lộc Minh Trạch sụp người trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Đồ vô liêm sỉ Auston... Tuy biết bản thân y độc đoán, nhưng vì rất hiếm những lúc y đối đãi với hắn như thế, Lộc Minh Trạch dần dà quên mất ham muốn kiểm soát của con người này mạnh mẽ đến nhường nào.
Lúc này, Steven chợt đẩy cửa vào. Thấy Lộc Minh Trạch nằm thẫn thờ, cậu ta chồm tới, nằm cạnh hắn:
- Sao lại về, không phải đang thực tập à? Nghỉ à?
Tấm nệm bật rung lên vì cú nhảy của Steven, hắn cũng chẳng buồn ngoảnh mặt sang, mắt cứ đăm đăm nhìn trần nhà:
- Bỏ rồi.
- Ơ? Sao thế? Hồi đấy vui vẻ lắm cơ mà.
- Bị sỉ nhục đấy! – Vả lại hắn cũng lấy được thẻ thân phận rồi, theo hầu y làm gì nữa.
Lộc Minh Trạch thầm trợn mắt, một cảm giác hổ thẹn mơ hồ chợt lóe trong lòng - nom hắn không khác gì một tay đểu cáng dùng hết thì vứt. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ý nghĩ ấy đã hóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-ong-dich-thuc-khong-gia-gay/215412/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.