Edit: Phi Nguyệt
Dáng vẻ uể oải của Lý Anh Kiệt làm những người có mặt trong phòng khách trở nên im lặng, so với Vũ Cảnh đầy lo lắng thì Lăng Lan bình tĩnh hơn nhiều, cô gõ ngón tay lên cốc nước đang cầm tựa hồ như suy nghĩ điều gì.
Không bao lâu Lâm Trung Khanh xuất hiện sau khi đã dọn dẹp xong phòng bếp, cậu đi tới trước mặt Lý Anh Kiệt và đặt một cốc nước đá vẫn còn bốc khói lên bàn trà, khác với lúc vừa rồi, lần này Lâm Trung Khanh dùng lực hơi mạnh nên chiếc cốc va chạm với mặt bàn tạo thành âm thanh vang dội.
Tiếng vang này làm Lý Anh Kiệt bừng tỉnh, cậu ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn Lâm Trung Khanh, cậu hỏi bằng giọng quật cường: "Cả cậu cũng cười tôi có phải không?"
Lâm Trung Khanh nâng chiếc khay đang cầm trong tay, lạnh nhạt xoay người lấy đi ly café nóng trước mặt Lý Anh Kiệt, cậu không tỏ ra tức giận chỉ nói: "Có cái gì buồn cười? Với tính cách trước đây của cậu, nếu có người phản bội cũng không có gì kỳ quái."
Câu nói này của Lâm Trung Khanh đâm trúng nỗi đau của Lý Anh Kiệt làm cậu ta giận vô cùng, bao nhiêu sầu muộn trong lòng bay biến hết, Lý Anh Kiệt tức tối chỉ vào cốc café trên khay của Lâm Trung Khanh: "Cho dù trước kia tôi dùng nhiều thủ đoạn bắt nạt cậu nhưng cậu cũng không thể lấy ly café của tôi đi mất chứ, còn nữa, trời lạnh như vậy mà cậu còn cho tôi một cốc nước đá? Cậu như thế này không phải là lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2054421/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.